A Tỳ Đàm
Giảng Giải và Thảo Luận
Diễn Tri`nh Của Tâm Thức
A Tỳ Đàm, Bài 19
Thứ Sáu ngày 01 tháng 04 năm 2005
Minh Hạnh chuyển
biên & Cô Tu Nữ Diệu Tịnh hiệu đính
Lớp
Giảng A Tỳ Đàm
A-tỳ-đàm 19.4. Những
đối tượng
của tâm thức
“Cảnh
phân theo
thực thể”
TT
Giác Đẳng:
Kính bạch TT Trí Siêu, xin
TT hoan hỷ giải thích cho một điểm: có rất nhiều người không quen thuộc với môn học
A Ty` Đàm và đặc biệt không quen thuộc với thiền minh sát, thiền Vipassana, đôi lúc cảm thấy
rất lạ là tại sao
sự phân biệt giữa danh và sắc
nó lại quan trọng.
Chúng
ta được biết như Ngài Ajahn Naeb
là một vị học giả quan trọng về A Ty` Đàm, trong
trường thiền
của Ajahn Nael thi` khả
năng phân biệt của một thiền sinh có thể
ghi nhận thế nào là
danh thế nào là sắc,
nó có một
ảnh hưởng lớn đến sự tu tập
thiền định
của mi`nh.
Câu hỏi được nêu lên ở đây rằng tại sao nó
cần thiết để chúng ta phân biệt
danh và sắc,
lấy một ví dụ là
Ajahn Nael là một học
giả về A Ty` Đàm, Sư
Ajahn Nael dậy thiền trong
9 trường thiền
của mi`nh, thi` luôn luôn
đặt ra một trọng điểm, đó là các thiền
sinh trong quá tri`nh tu
tập phải biết phân biệt thế nào là danh
thế nào là sắc.
Xin
TT Cho biết nếu một người bi`nh thường bên ngoài thắc mắc tại sao chuyện phân biệt danh sắc lại quan trọng như vậy, thi` chúng ta giải
thích như thế nào trong
cái nhi`n
của A Ty` Đàm.
TT Trí
Siêu: Đối với một vị tu thiền cần phải phân biệt được giữa danh và sắc,
điều này theo chỗ
chúng tôi được biết là bởi vi` khi phân biệt
được danh và sắc, lúc
đó sẽ không có sự
ngộ nhận thể xác này
và linh hồn
là một. Như chúng ta đọc trong kinh điển Đức Phật Ngài cũng có thuyết về vấn đề này với một số chúng sanh chấp nhận sai lầm như vậy.
Thể xác và mạng
sống tức là linh hồn
là một, hoặc giả do sự không nhận thức được danh và sắc do vậy khi người
này nhi`n vào sự hành
động sinh hoạt của sắc than, thi` người đó lại có sự
chấp nhận sai lạc là
có một bản thể bất biến, tức là có
một chủ thể như một linh hồn để điều khiển, để sai xử cho thân
này hoạt động, đi, đứng, nằm, hoặc, ngồi. Thành thử khi hiểu
được danh và sắc, hiểu
được mối
tương quan giữa danh và sắc có sự hổ
trợ duyên hệ để sanh khởi và tồn tại,
khi thấy rơ như vậy
vị hành giả mới có thể nhận
thức được
tánh chất vô thường khổ và vô
ngă, đó là một điều
hết sức quan trọng, chớ không phải nêu lên một nghĩa
ly' suông.
Đúng như TT Giác Đẳng vừa nêu khi năy,
đối với người thường
họ có thể thắc mắc tại sao cứ phải
phân biệt đây là danh,
đây là sắc như vậy, sự hoài nghi của
họ không phải là không
có cơ sở, nhưng tại vi` đối với người ấy họ không thấy được giá trị của tuệ phân biệt danh sắc. Vi` khi vị hành
giả không phân biệt được danh sắc sẽ rơi vào ti`nh
trạng như chúng tôi vừa
nêu lên khi
năy, lại thêm một cái chấp theo tục đế thôi, tức là nghĩ rằng tôi, ta, hay ông A, bà B, chớ họ không nhận thức được rằng sự đi, sự đứng, sự nằm, sự ngồi đó, cử chỉ đại uy nghi và
tiểu uy nghi đó là
do một sự phối hợp đồng bộ giữa danh và sắc.
Nếu như chỉ
có thân sắc
tứ đại này mà không
có danh pháp
thi` không thể nào thân
tứ đại này hoạt động được. Nếu như có danh pháp mà
không có sắc thi` tứ đại này sẽ không
thể hiện ra được những hi`nh thức như đại uy nghi, tiểu uy nghi.
Do vậy cho nên danh
sắc ở đây nói một cách
tấm tắt là chúng ta
cần phải phân biệt rơ danh và
sắc trong lănh vực thiền quán, nhằm mục đích để phá vỡ tà
kiến của chúng ta hay một
sự chấp trước sai lệch không nhận được chân tướng của các pháp
mà lại chấp theo tục đế. Hễ chấp theo
tục đế thi` không thể
nào phát triển được tuệ trạch pháp. Đây là y' nghĩa chúng tôi muốn tri`nh bày nhân
câu hỏi của TT Giác Đẳng nêu lên./.
ooOoo
Minh Hạnh Thực Hiện