A Tỳ Đàm
Giảng Giải và Thảo Luận
Tâm Qủa Vô Nhân
A Tỳ Đàm, Bài 6.2.1 Bài Giảng
Ngày 22 tháng 5 năm 2004
Minh Hạnh biên soạn & Cô Tu Nữ Diệu Tịnh hiệu đính
Tâm Qủa Vô Nhân
Khái niệm về những tâm quả vô nhân (Tiep Theo)
Những
điểm chính của phần 1
1.1 Nghiệp lực
chiêu cảm qua tâm thức
1.2 Sự nhận
thức giới hạn của tâm thức đối với
thực tại
1.3 Xấu tốt
do cảnh hay do suy diễn ?
1.1 Nghiệp lực
có thể tạo ra nhiều thứ từ môi trường
sống đến t́nh thân của người chung quanh và sự thành công trên đường
công danh sự nghiệp. A Tỳ Đàm đặc
biệt nhấn mạnh sự trổ sanh quả của
nghiệp qua ḍng tâm thức. Trong diễn
tŕnh của tâm, những tâm tạo quả và tâm quả liên
tục xen lẫn vào nhau. Chính v́ thế
tâm thức không hẳn thuần về "ư chí" hay lúc
nào cũng bị chi phối bởi "tiền định".
Không có những quan niệm mơ hồ về "phức
cảm tâm lư" mà là sự pha trộn của
nghiệp, quả và phiền năo. Như trường
hợp một người hưởng thụ dục lạc.
Những ǵ người đó có được
là quả tốt của tâm thiện quá khứ nhưng tù
đó sanh phiền năo rồi phóng túng đó là là quả thiện
sanh phiền năo để rồi phiền năo tạo nghiệp
bất thiện. Sự hỗn hợp phức
tạp đó là một đặc tính của lư duyên sinh.
1.2 Mười tâm
quả vô nhân đầu tiên c̣n được gọi là ngũ
song thức gồm 2 tâm nhăn thức (thị giác), 2 tâm nhĩ
thức (thính giác), 2 tâm tỷ thức (khứu giác), 2 tâm thiệt
thức (vị giác) và 2 tâm thân thức (xúc giác). Sở dĩ mỗi thứ có 2 v́ một là quả
của tâm thiện, một quả của tâm bất thiện.
Những tâm nầy tiếp xúc với thực
tại không qua sự suy diễn. Thấy một bức
tranh đẹp hay xấu không phải là cái biết của
tâm nhăn thức mà tâm nầy chỉ nhận biết màu sắc,
đường nét, chiều kích, sáng tối. C̣n
phẩm vị nghệ thuật hoàn toàn thuộc về sự
suy diễn nội tại. Như vậy
sự nhận thức của tâm đối với thực
tại hết sức giới hạn. Và
ngay cả những cái thấy, nghe, ngửi, nếm, đụng
cũng bị chi phối bởi các căn (thần kinh) và
điều kiện khách quan bên ngoài.
1.3 A Tỳ Đàm không
nói là đẹp hay xấu do cảnh khách quan hay do tâm chủ
quan là yếu tố quyết định mà là do nghiệp
quá khứ. Và những giác quan nhận biết
năm cảnh sắc, thinh, khí, vị, xúc sanh trước
nhũng tâm đổng lực nên không bị nhồi nặn
qua một tiến tŕnh suy diễn. Nói cách khác theo duyên sinh th́ xúc sanh thọ, thọ sanh ái chứ
không phải ngược lại.
Ty`
Khưu Giác Đẳng
ooOoo
TT
Giác Đẳng : Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, kính
đảnh lễ Sư Trưởng, kính đảnh lễ
TT Trí Siêu, kính đảnh lễ Chư Tôn Đức và xin
được chào tất cả qúi Phật tử đang
hiện diện trong rơom. Sáng hôm nay trong chương
tri`nh lớp học A Ty` Đàm, chúng ta tiếp tục phần
thảo luận co`n lại ngày hôm qua, sáng hôm nay chúng ta sẽ
nói về một đề tài, đề tài này quí vị
đă được nghe rất nhiều lần trước
đây khi Chư Tăng bàn về lộ tâm, cũng như
hôm qua chúng tôi và TT Trí Siêu có thỉnh y' Sư Trưởng
để thảo luận, bây giờ nếu quí vị nghe
lại thi` thấy rất nhiều sự trùng lập. Nhưng
điều này đặc biệt hết sức quan trọng,
bởi vi` trong tất cả tập luận về Phật
giáo đă bỏ ra một số lượng đáng kể trong các
danh mục để thảo luận về đề tài chúng tôi muốn nói sáng hôm
nay.
Chúng
ta hăy thử định nghĩa thế nào là một cảnh
tốt hay một cảnh xấu, dĩ nhiên một cái tốt
và một cái xấu, cái đẹp và cái xấu, cái ngon và
cái dở, cái thơm và cái không thơm,
cái thoải mái và cái không thoải mái. Ngày hôm
qua Sư Trưởng và TT Trí Siêu đă đưa ra rất
nhiều ví dụ, từ ví dụ lo` sưởi cho đến
Sư Trưởng dùng ví dụ cục phân khô khi làm thuốc
nó khác, khi không làm thuốc chúng ta có cảm giác khác.
Nếu lật truyện Kiều ra chúng ta cũng
cảm thấy một điều dễ dàng trong truyện
Kiều có nhiều câu chúng ta có thể dùng làm ví dụ cho y'
nghĩa này. Nhưng trước nhất hăy
đi thẳng vào trong cách tri`nh bày của A Ty` Đàm nói
riêng và giáo ly' Phật Pháp nói chung, chúng ta hiểu mọi sự
việc hiện hữu ở trên đời được
kết cấu bởi nhiều nhân và nhiều duyên, và cái kết
cấu nhân duyên đó nó đă có tánh quyết định ở
trong giai đọan cực ky` tế nhị, mà trong giáo ly'
duyên khởi khi chúng ta đặt vấn đề đẹp
hay xấu, tốt hay không tốt, thi` nó đă có mặt trong
giai đọan xúc duyên cho thọ, sau đó thọ mới
duyên cho ái.
Chữ
xúc ở đây có nghĩa là sự gặp gỡ giữa căn, cảnh và thức. Và sự gặp gỡ
căn, cảnh và thức này là điều đặc biệt
quan trọng để đưa chúng ta thảo luận
trong chương tri`nh học ngày hôm
nay. Căn tức là thần
kinh, ví dụ như thần kinh nhăn, thần kinh nhĩ, thần kinh y', thần kinh tỷ, thần
kinh thiệt, thần kinh thân.
Thần kinh nhăn là con mắt, một cơ quan để
chúng ta có thể tiếp nhận cảnh sắc ở bên
ngoài vào. Và khi nói đến
nhăn căn, tỷ căn, thiệt căn, thân căn và y'
căn, thi` căn đó được hiểu như một
nơi nương gá của tâm và căn đó thuộc về
vật chất. Tuy nhiên nói về căn, thi` căn đặc
biệt nó không phải môi giới mà mang tánh cách trung lập,
ngay cả căn có những cái thích hợp với căn
đó và những cái không thích hợp với căn
đó. Ví dụ như một
số các mùi hay một số các vị, một số cảnh
sắc v.v... không phải thơm hay không
thơm mà không quyết định bởi các căn, tại
vi` các thần kinh nhăn, thần kinh nhĩ, tỷ, thiệt,
thân của loài người khác với loài thú. Có những cái nó thích hợp với
căn của loài người mà nó lại không thích hợp
với căn của loài thú.
Và sự thích hợp này đối với các căn nó
không phải chỉ là một môi giới đơn giản,
mà ngay cả trong các căn đó nó đă có điều kiện
thích hợp hay không thích hợp.
Có những màu thích hợp với con mắt của
loài vật, mà không thích hợp với con mắt của loài
người.
Chúng
ta được biết rằng con ruồi và một vài
động vật khác khi nó nhi`n cảnh chạy thật
nhanh thi` sẽ gây cho nó chú ư nhiều hơn. Một nhà sinh vật học
đă đưa ra một thí nghiệm là con ruồi bi`nh
thường nó không chú y' vào màn ảnh TV, nhưng khi những
hi`nh ảnh đó tăng gấp 8, gấp 9 lần, thi` lúc
bấy giờ con ruồi đặc biệt chú y' vào màn ảnh
TV. Bởi vậy theo sự kết luận của những nhà
nghiên cứu đó, thi` con mắt con ruồi nó nhi`n sự vật
nhanh hơn chúng ta. Cho dù điều
nghiên cứu có xác đáng hay không thi` rơ ràng là nói về các thần
kinh, thần kinh của loài vật, thần kinh của loài
người, thần kinh của chư thiên nó có khác đi,
và trong yếu tố các căn hay thần kinh nhăn, nhĩ, tỷ,
thiệt, thân, căn, nó đă có sự khác biệt tùy theo chủng
loại và tuỳ theo điều kiện riêng của nó.
Thi` bấy giờ chúng ta lại có
yếu tố khác chi phối cảnh, cảnh ở đây
là những đối tượng mà đi qua gặp gỡ
các căn và thức, thi` cảnh này có thể được
hiểu như cái gi` chúng ta cảm nhận đặc biệt
từ thế giới ở bên ngoài. Trong cảnh đó nó có quyết
định tính về cái tốt hay không tốt, cái đẹp
hay cái xấu, cái ngon hay dở, mùi thơm hay không thơm, cảm
giác thích hay không thích, thi` cảnh này nó vốn dĩ, nếu
nói về các cảnh, chúng ta đặc biệt bàn ở
đây về các giác quan thi` nó là những yếu tố vật
chất. Mà những
vật chất này, chúng ta lấy một ví dụ là vị
cay, đối với một số người thi` vị
cay đó hợp với lưỡi của họ, co`n một
số người thi` vị cay đó không hợp với lưỡi
của họ.
Và rất
khó có khi chúng ta có thể phân biệt được một
cách hoàn toàn là cái nào thuộc về cảnh tốt, cái nào
thuộc về cảnh xấu, bởi vi`
chúng ta thấy rằng có những cảnh mà nó nằm giữa
cái xấu và cái tốt mỗi người tùy theo thói quen của
chúng ta. Thế nhưng ở trong cảnh thi` nó cũng có
cách riêng, cho dù chúng ta không muốn nhi`n nhận
đi nữa thi` chúng ta cũng phải nhi`n nhận. Giả
sử như chúng ta nằm trên tấm nệm êm ái, thi` cái
êm đó đối với cơ thể của chúng ta, dù
chúng ta có thích nằm trên nệm hay không thích nằm trên nệm,
nhưng cái êm đó là một điều rất tự nhiên
về sự tiếp xúc của cảnh xúc đối với
sự xúc chạm đối với thân của chúng ta.
Và
bây giờ khi chúng ta nói về căn, về cảnh thi`
chúng ta nói về thức, thức ở đây như ngày hôm
qua chúng tôi có dịp đi ngang qua đề tài này cùng với
Chư Tôn Đức chư vị Giảng Sư ở trong
rơom, thi` cái thức gọi là ngũ song thức tiếp
xúc, trong cái thức đó nó cũng có một yếu tố
quyết định là tâm thức quả thiện hay tâm
thức quả bất thiện đồng khởi một
lúc, chúng ta gọi là sự tiếp xúc gặp gỡ giữa
căn, cảnh và thức. Và
cái thiện hay bất thiện này bị chi phối bởi
cái nghiệp trong quá khứ.
Và
bây giờ cái hi`nh ảnh chúng ta đưa ra thật sự
rất phức tạp, thứ nhất cái gọi là phassa hay là xúc,
đó là sự gặp gỡ giữa căn, cảnh và thức,
về phương diện căn, cảnh và thức đều
có múi định riêng của nó và thật ra cái nhi`n trong
thường thức, khi chúng ta nhi`n sự việc gi` qúi vị
thấy rất rơ ràng chúng ta chỉ nhi`n một thứ, một
chiều mà thôi. Tuy
nhiên đối với Phật Pháp từ trong kinh tạng cũng
vậy, hay trong tạng A Ty` Đàm cũng vậy, vạn
pháp nó sanh ra nhiều nhân, nhiều duyên, có những nhân duyên
mà chúng ta không thể thấy được, có những
nhân duyên chúng ta có thể thấy được. Riêng về trường hợp ở
đây cảnh gọi là tốt gọi là xấu gọi là
thiện gọi bất thiện gọi đẹp hay không
đẹp hoặc thơm hay không
thơm, âm thanh hay, hay không hay, nó là kể cả bao nhiêu cái kết
cấu vô cùng phức tạp giữa căn, cảnh và thức.
Và
chúng ta nên nhớ một điều rằng trong cái gọi
phassa là xúc, tức là sự gặp gỡ đồng lúc với
sự có mặt của cảnh sắc, của nhăn căn
và của nhăn thức, ba thứ đó nó gặp lại với
nhau thi` nó mới tạo ra một điều gọi là nhăn
xúc sở sanh thọ. Thưa
quí vị chúng tôi phải nói hơi dài gio`ng ở tại
đây, vi` chúng ta đang bàn về tâm ngũ song thức ở
trong 18 tâm vô nhân, ở trong tâm quả vô nhân, khi nói về loại
tâm này chúng ta cũng phải nói phần ngũ song thức.
Ngũ song thức đặc biệt quan trọng
nó là bài học lớn, mặc dù thường ở trong các
giáo tri`nh A Ty` Đàm chỉ dạy phớt
qua tâm nhăn thức là phận sự thấy, tâm nhăn thức
biết cảnh sắc. Tuy
nhiên không phải vi` vậy mà các vị
luận sư về sau này đă không chú trọng điểm
này, khi người ta nói đến sáu thức hay bát thức,
thi` nhăn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân đă đóng vai tro` cực
ky` quan trọng.
Kính bạch TT Trí Siêu trước
khi chúng ta đi xa hơn trong đề tài này, thi` ngày hôm qua
chúng ta có dịp bàn về các tâm quả thiện, tâm quả
bất thiện. Câu hỏi đầu tiên là khi
chúng ta nói đến sự gặp gỡ giữa căn, cảnh
và thức, thi` có phải thức chi phối hoàn toàn cái chúng ta gọi
là cảnh xấu hay cảnh tốt hay không, tại vi` cái
thức sanh lên do nghiệp của quá khứ. Có khi nào cảnh thi` đẹp, nó
có thích hợp với căn, nhưng bởi vi` quả của nghiệp
quá khứ mà tâm nhăn thức sẽ nhận định khác
đi, sẽ cảm nhận nó khác đi hay không? xin thỉnh
TT Trí Siêu hoan hỷ cho biết cái nhi`n của TT về quan
điểm của A Ty` Đàm cho chúng ta tại đây cái gọi
là cảnh tốt hay cảnh xấu, cảnh khả ái hay
không khả ái, khả hỷ hay không khả hỷ
được. Cảnh đó
nó ở trong ba phương diện căn, cảnh và thức
thi` yếu tố nào là yếu tố mang tánh quyết định,
và yếu tố nào mà chúng ta phải đặc biệt dựa
trên đó để chúng ta có thể quyết định
tính chất của cảnh này thế nào, xin cung thỉnh TT
Trí Siêu.
Minh Hạnh Thực Hiện