Phẩm 11: Già Yếu - Phẩm Già Yếu (Jaraa Vagga) - Kệ ngôn 146
Câu hỏi: Chúng ta đến với cõi ta-bà là để vay nợ và trả nợ với nhau phải không ?Hay vì một cái gì khác? Sư Trưởng: Quan niệm chúng ta đến cõi ta bà này, người thì nói để trả nợ, đó là quan niệm riêng của mỗi người . Thật ra chúng ta không từ đâu mà đến và cũng không phải đi về đâu. Bởi vì trong tam giới có luân lưu kiếp sống này, kiếp sống khác đổi đời. Nếu đề cập đến bài kệ hôm nay, già ở đây chúng ta phải hiểu là biến đổi thay đổi hoại diệt tiêu hoại mòn hư đưa đến hiện tượng bên ngoài là cái chết , đây là cái chết của hiện tượng. Còn cái chết thật sự Đức Phật nói đến như có lần Ngài hỏi: “ Này chư Tỷ kheo, chết là gì? Nếu chết là sự sanh diệt của danh và sắc thì các ngươi đã chết từng trong khoảnh khắc” tức là sắc sanh danh sanh và diệt. Danh sắc không sanh diệt liền thì cái già trong satna như vậy thì có 51 satna, sanh một satna tiểu, diệt một satna tiểu, sanh một cái và chết một cái. Còn cái trụ là cái già là 49 satna trong từng khoảnh khắc. Có câu Phật ngôn“Nếu chết không là mất hẳn trong tam giới còn tiếp tục luân hồi thì các ngươi chưa hẳn là chết mà vị A-La-Hán mới thật sự là chết. Sanh đã tận, phạm hạnh đã thành sau đời sống này không còn trở lui đời sống khác” Như vậy mới gọi là chết. Do đó già ở đây là sắc pháp mòn hư cũ kỹ, hoại sắc này là tử, kế tiếp nữa là tâm tục sinh, kế tiếp nữa là luân hồi vô tận. Không phải từ đâu mà chúng ta đến đây để trả. |