Vườn Hoa Tuệ Uyển |
||||
[Trang 01] [Trang 02] [Trang 03] [Trang 05] [Trang 06] [Trang 07] [Trang 08] Cổ Học TInh Hoa
Cổ Học Tinh
Hoa CẢM
T̀NH Có
một người nước Yên lúc sinh, th́ sinh ở
nước Yên; lúc lớn lên, th́ sang ở nước Sở;
lúc già lại trở về cố quốc. Khi đi ngang qua
nước Tấn (gần nước Yên), bạn cùng
đi đường, chỉ vào cái thành mà nói dối anh ta:
"Đây là thành nước Yên". Anh ta buồn
rầu, khác hẳn sắc mặt. - Chỉ vào nền
xă, nói: "Đây là nền xă làng anh". Anh
ta ngậm ngùi than thở. - Chỉ vào cái nhà, nói:
"Đâu là nhà của ông cha anh". Anh ta rũ
rượi rơm rớm nước mắt. - Chỉ vào
cái g̣, nói: "Đây là mồ mả ông cha anh". Anh ta ̣a lên khóc. Bọn
cùng đi, ai nấy ph́ cười, nói: "Chúng tôi nói
đùa đấy. Đây mới là nước
Tấn, chưa phải là nước Yên". Anh ta nghe nói lấy làm bẽn lẽn. Kịp khi về đến
nước Yên, anh ta trông thấy thật là thành, là xă nước
Yên, thật là nhà cử mồ mả của ông cha, th́ ḷng cảm
thương lại hờ hững không c̣n được
như trước nữa. (Liệt
Tử) GIẢI
NGHĨA: Yên:
Một nước mạnh trong bảy nước thời
Chiến Quốc, tức là Phụng Thiên, Trực Lệ và
một phần phía bắc nước Triều Tiên (Cao Ly
bây giờ). Sở:
Một nước lớn thời Xuân Thu ở vào vùng Hồ
Bắc, Hồ Nam bây giờ. Tấn:
Một nước đời Xuân Thu, đến đời
Chiến Quốc bị ho. Hàn, ho. Triệu, ho. Ngụy lấy
mất và chia làm ba nước, ở vào tỉnh Sơn Tây
và một phần Trực Lệ bây giờ. Cố
quốc: Nước nhà khi ḿnh ở nước ngoài th́ gọi
là bản quốc và cố quốc. Thành:
Nơi đắp cao, quân đóng ở trong để giữ
cho một tỉnh hay một xứ được b́nh yên. Xă:
Nền đất đắp lên để tế hậu thổ.
LỜI
BÀN: Thường khi người
ta, ai cũng sẵn mối cảm t́nh, khi gặp thời cảnh
xúc động đến th́ mối cảm t́nh ấy tất
chứa chan, đầy dẫy hiện ra ngoài. Tuy vậy,
mối cảm t́nh đă dùng lầm, th́ sau nầy không c̣n
được như trước. Một người
đă đem bụng trung thành thờ kẻ vô đạo, một
người đă để ḷng ân ái thương gái bất
trinh, dù về sau, gặp được bậc anh quân hay
người thục nữ, th́ mối cảm t́nh cũng
không c̣n được đằm thắm như xưa. Chẳng khác nào như người nước Yên
nầy, đă đem hết nước mắt khóc chỗ
giả dối mà không biết, đến khi gặp sự
thực, th́ lại h́nh như cạn hết nước mắt
rồi. Cho nên đối với tính t́nh,
người ta có biết, lấy học thuật mà di
dưỡng, lấy lễ nghĩa mà tiết chế, th́
tính t́nh dùng mới chính đáng và thuần túy được.
Xưa nay thánh hiền hào kiệt đều
là người biết lư hội tính t́nh cả.
|