Vườn Hoa Tuệ Uyển

[Trang 01]   [Trang 02]   [Trang 03]   [Trang 05]   [Trang 06]   [Trang 07]   [Trang 08]

Cổ Học TInh Hoa

 

Cổ Học Tinh Hoa

 

BÀ HUYỆN CAN ĐẢM

 

Đời nhà Đường giặc Lư Hy Liệt đă đánh được Châu Biện, kéo đến đánh huyện Hạng Thành. Quan huyện Hạng Thành là Lư Khản muốn chạy trốn. Bà huyện ho. Dương nói: "Giặc đến cướp thành th́ phải hết sức giữ thành, giữ mà không được th́ phải liều chết với thành, nay ông lại chực trốn, là nghĩa làm sao? Bây giờ cứ mộ quân cho nhiều, khao thưởng cho to, thiếp tưởng c̣n có thể giữ được thành".

 

Nói rồi, chính bà huyện hội họp cả nha lệ, sĩ dân lại hiểu dụ rằng: "Quan huyện là chủ các ngươi thật, song chẳng qua chỉ ở đây độ năm, ba năm, rồi cũng thiên đi nơi khác, không liên can lắm bằng các người sinh trưởng ở đất nầy, gây dựng cơ nghiệp ở đất nầy, mồ mả ông cha cũng ở đất nầy. Vậy sống, chết, các ngươi cũng phải hết sức mà giữ lấy thành th́ mới được".

 

Ai nấy nghe đều cảm động, rơm rớm nước mắt và đoạn xin liều chết để cố giữ thành. Bà huyện hạ lệnh rằng: "Ai lấy gạch đá đánh được giặc, thưởng tiền một ngh́n, ai lấy gươm giáo giết được gia*.c, thưởng tiền một muôn."

 

Tất cả được hơn một trăm người kéo nhau ra giữ thành, chống lại với giặc. Bà huyện thân đi trông nom lương thực cho quân lính. Khi giao chiến, quan huyện phải một mũi tên, lùi về, ư không muốn đánh nữa. Bà huyện giận nói: "Ông không ở đây, th́ ai chịu liều chết? Cho ông giữ thành mà có chết nữa lại chẳng hơn chết ở xó giường ư"?

 

Ông huyện nghe cảm kích, hăng hái hơn trước, lại chạy lên thành, liều đánh một trận nữa, quân giặc túng thế phải kéo đi. Huyện Hạng Thành nhờ thế được an toàn.

 

(Đường Thư Liệt Nữ truyện)

 

GIẢI NGHĨA:

 

Đường: Một nhà thống trị nước Tàu 618-901 sau Th. Ch.. Lư Hy Liệt: Người Liêu Tây đời vua Đức Tôn nhà Đường sau làm quan Tiết Độ Sứ.

 

Khao thưởng: Cho ăn uống rồi ban đồ vật ǵ để khen ngợi quan quân.

 

Thiếp: Tiếng vợ tự xưng ḿnh khi nói với chồng.

 

Nha lệ: Nha: những lại làm việc công giúp quan; lệ: lính các đội để sai đi việc quan.

 

Sĩ dân: Những dân cho học tập chữ nghĩa.

 

Hiểu dụ: Nói rơ cho ai nấy đều hiểu.

 

Thiên: Đổi đi nơi khác.

 

Sinh trưởng: Đẻ ra, lớn lên.

 

Cơ nghiệp: Cơ là nền, nghiệp là nghề nghiệp, nói gồm của cải ruộng đất ḿnh có, ḿnh lấy nghề của ḿnh mà gây nên.

 

Hạ lệnh: Ra một phép, một luật, một đạo công văn cáo giới ǵ mà bắt phải tuân theo.

 

Lương thực: Thóc gạo, đồ ăn nuôi quân lính.

 

Giao chiến: Hai bên đánh nhau.

 

Cảm kích: Ngẫm nghĩ phát ra tư tưởng hay và hăng hái thêm lên.

 

LỜI BÀN:

 

Làm quan không che chở cho dân lúc giặc đến, lại sợ chết, muốn trốn tránh, th́ chẳng là nhút nhát không hiểu cái nghĩa tận tâm với chức vụ là ǵ ư! Một ông huyện như thế đáng khinh bao nhiêu, th́ một bà huyện như vợ ông huyện ấy lại đáng trọng bấy nhiêu. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh. Chỉ nhờ cái ḷng can đảm của bà mà dân phải quả quyết, chồng phải cảm kích, mà huyện được an toàn. Quư nhất câu bà nói: "Giữ thành mà chết c̣n hơn chết ở xó giường" th́ cái chí khí có kém ǵ những bậc tu mi, vừa anh hùng vừa khí phách.