"Only here is there purity" — that's what they say — "No other doctrines are pure" — so they say. Insisting that what they depend on is good, they are deeply entrenched in their personal truths. Seeking controversy, they plunge into an assembly, regarding one another as fools. Relying on others' authority, they speak in debate. Desiring praise, they claim to be skilled. Engaged in disputes in the midst of the assembly, — anxious, desiring praise — the one defeated is chagrined. Shaken with criticism, he seeks for an opening. He whose doctrine is [judged as] demolished, defeated, by those judging the issue: He laments, he grieves — the inferior exponent. "He beat me," he mourns. These disputes have arisen among contemplatives. In them are elation, dejection. Seeing this, one should abstain from disputes, for they have no other goal than the gaining of praise. He who is praised there for expounding his doctrine in the midst of the assembly, laughs on that account & grows haughty, attaining his heart's desire. That haughtiness will be his grounds for vexation, for he'll speak in pride & conceit. Seeing this, one should abstain from debates. No purity is attained by them, say the skilled. Like a strong man nourished on royal food, you go about, roaring, searching out an opponent. Wherever the battle is, go there, strong man. As before, there's none here. Those who dispute, taking hold of a view, saying, "This, and this only, is true," those you can talk to. Here there is nothing — no confrontation at the birth of disputes. Among those who live above confrontation not pitting view against view, whom would you gain as opponent, Pasura, among those here who are grasping no more? So here you come, conjecturing, your mind conjuring viewpoints. You're paired off with a pure one and so cannot proceed. |
Ở đây chính thanh tịnh, Họ thuyết giảng như vậy, Họ nói trong pháp khác, Không có sự thanh tịnh, Họ nói chỗ y chỉ, Ở đây là thanh tịnh, Họ rộng rãi an trú, Trong sự thật của mình. Những ai muốn tranh luận, Sau khi vào hội chúng, Họ công kích lẫn nhau, Họ gọi nhau là ngu, Họ đi đến người khác, Và khởi lên tranh luận, Họ muốn được tán thán, Họ gọi chúng thiện xảo. Ham mê thích tranh luận, Ở giữa các hội chúng, Ước muốn được tán thán, Họ sợ hãi thất bại, Khi bị đánh thất bại, Họ trở thành rủn chí, Bị chê, họ nổi giận, Kẻ tìm lỗi người khác. Khi các nhà thẩm sát, Phê bình các câu hỏi, Tuyên bố cuộc tranh luận, Ði đến chỗ thất bại, Kẻ nói lời hạ liệt, Than khóc và sầu não, Họ rên rỉ than van, Nó đã đánh bại ta. Giữa các vị Sa-môn, Các tranh luận khởi lên, Trong các tranh luận này, Có chiến thắng chiến bại. Do thấy rõ như vậy, Không vui thích tranh luận Dầu có được tán thán, Cũng không lợi ích gì. Hay trong tranh luận này, Nó được lời tán thán, Sau khi đã nói lên, Chính giữa các hội chúng. Do vậy nó vui cười, Nó tự hào kiêu hãnh, Ðạt được mục đích ấy, Như tâm ý nói lên. Cái làm nó cống cao, Cũng là đất hại nó, Tuy vậy nó vẫn nói, Lời cống cao kiêu mạn, Khi thấy được như vậy, Hãy đừng có tranh luận, Bậc thiện xảo nói rằng, Thanh tịnh không do vậy. Cũng như bậc anh hùng, Nuôi dưỡng đồ ăn vua, La hét muốn tìm cầu, Một địch thủ anh hùng, Ôi anh hùng hãy tránh, Chỗ nào có vị ấy, Từ trước đã không có, Sự đấu tranh như vậy. Những ai chấp tri kiến, Tranh luận về kiến ấy, Tuyên bố thuyết giảng rằng: Chỉ đây là sự thật, Ông hãy nói với họ, Ở đây không tranh luận, Ông hãy nói thêm rằng Ở đây không địch thủ. Cuộc chiến đấu đã tàn, Những ai sống như vậy, Không có sự va chạm, Giữa kiến này kiến khác, Hỡi này Pasùra! Ông được gì nơi họ, Với người không chấp thủ, Một sự gì tối thượng? Vậy Ông hãy đi đến, Suy tư ngẫm nghĩ kỹ, Với tâm ý suy tư, Trên những loại tri kiến, Hãy hoà đồng chung hợp, Với bậc đã tẩy sạch, Ông không có thể không Cùng vị ấy tiến bước. |
|
^^^^^^ |
Chủ biên và điều hành: TT Thích Giác Đẳng. Những đóng góp dịch thuật xin gửi về TT Thích Giác Đẳng tại giacdang@phapluan.com |
Cập nhập ngày: Thứ Sáu 08-11-2006 Kỹ thuật trình bày: Minh Hạnh & Thiện Pháp |
|