How short this life!
You die this side of a century,
but even if you live past,
	you die of old age.

People grieve
for what they see as mine,
for 	nothing possessed is constant,
	nothing is constantly possessed.1
Seeing this separation
	simply as it is,
one shouldn't follow the household life.

At death a person abandons
what he construes as mine.
Realizing this, the wise
shouldn't incline
to be devoted to mine.

Just as a man doesn't see,
	on awakening,
what he met in a dream,
even so he doesn't see,
when they are dead
	— their time done — 
those he held dear.

When they are seen & heard,
people are called by this name or that,
but only the name remains
to be pointed to
	when they are dead.

Grief, lamentation, & selfishness
	are not let go
	by those greedy for mine,
so sages
	letting go of possessions,
	seeing the Secure,
		go wandering forth.

A monk, living 		withdrawn,
enjoying a dwelling 	secluded:
	they say it's congenial for him
	he who wouldn't, in any realm,
		display self.

Everywhere
	the sage
		independent
holds nothing dear or undear.

	In him
lamentation & selfishness,
like water on a white lotus,
	do not adhere.

As a water bead on a lotus leaf,
as water on a red lily,
	does not adhere,

	so the sage
	does not adhere
to the seen, the heard, or the sensed;

	for, cleansed,
	he doesn't construe
	in connection
with the seen, the heard, or the sensed.

	In no other way
does he wish for purity,
for he neither takes on passion
	nor puts it away.2


Sinh mạng này ngắn thay,
Trong trăm năm, rồi chết,
Nếu ai sống hơn nữa,
Rồi cũng chết v́ già.

Loài Người sầu v́ ngă,
Mọi chấp thủ vô thường,
Trống không là đời này,
Thấy vậy sống không nhà.

V́ loài Người nghĩ rằng
Cái này là của tôi,
Cái ấy bị sự chết,
Làm hoại diệt hư tàn.
Biết vậy, bậc Hiền trí,
Không gọi, không hướng đến,
Cái này ngă của ta,
Cái này là của ta.

Như những ǵ hiện lên,
Trong giấc ngủ mộng mị,
Con người khi tỉnh dậy,
Không c̣n thấy được ǵ.
Cũng vậy ở đời này,
Người được ưa, ái luyến,
Rồi sẽ chết mất đi,
Không ai c̣n thấy được.

Các loại hạng người ấy
Được thấy và được nghe,
Nên họ được gọi tên,
Tên này hay tên khác.
Với người đă chết đi,
Chỉ được gọi tên không,
V́ chỉ có tên suông,
Sẽ được c̣n tồn tại.

Tham đắm cái của ta,
Họ không có từ bỏ,
Sầu khổ và than van,
Cùng xan tham keo kiết.
Do vậy bậc ẩn sĩ,
Sau khi bỏ chấp thủ,
Đă sống một đời sống,
Thấy được sự an ổn.

Đối với vị Tỷ-kheo
Sống thanh vắng một ḿnh,
Sống tu tập tâm ư,
Hướng đến hạnh viễn ly,
Nếp sống vậy được nói,
Ḥa hợp với vị ấy,
Và không nêu tự ngă,
Trong hiện hữu của ḿnh.

Vị ẩn sĩ không tựa,
Không y chỉ một ai,
Không làm thành thương yêu,
Không tác thành ghét bỏ.
Do vậy trong sầu than,
Trong xan tham keo kiết,
Như nước trên lá cây,
Không dính ướt làm nhơ.

Giống như một giọt nước,
Không dính ướt hoa sen,
Như nước trên bông sen,
Không dính ướt làm nhơ.
Đối với vật thấy nghe,
Được cảm thọ tưởng đến,
Cũng vậy bậc ẩn sĩ
Không dính ướt tham đắm.

Do vậy bậc tẩy sạch,
Không có suy tư đến,
Điều được thấy được nghe,
Được cảm thọ tưởng đến.
Vị ấy muốn thanh tịnh,
Không có dựa ǵ khác,
Vị ấy không tham đắm,
Cũng không có ly tham.

 

Notes

1. "Nothing possessed is constant, nothing is constantly possessed" — two readings of the phrase, na hi santi nicca pariggaha.

2. Nd.I: An arahant has put passion totally away once and for all, and so has no need to do it ever again. An alternative explanation is that, as Sn 5.6 points out, the arahant has gone beyond all dhammas, dispassion included.

^^^^^^

 Chủ biên và điều hành: TT Thích Giác Đẳng.

 Những đóng góp dịch thuật xin gửi về TT Thích Giác Đẳng tại giacdang@phapluan.com
Cập nhập ngày: Thứ Sáu 08-11-2006

Kỹ thuật tŕnh bày: Minh Hạnh & Thiện Pháp

 | trở về đầu trang | Home page |