I have heard that on one occasion the Blessed One was staying near Savatthi in the Eastern Monastery, the palace of Migara's mother. Now on that occasion — the Uposatha day of the fifteenth, the full-moon night — the Blessed One was sitting in the open air surrounded by the community of monks. Surveying the silent community of monks, he addressed them: "Monks, if there are any who ask, 'Your listening to teachings that are skillful, noble, leading onward, going to self-awakening is a prerequisite for what?' they should be told, 'For the sake of knowing qualities of dualities as they actually are.' 'What duality are you speaking about?' 'This is stress. This is the origination of stress': this is one contemplation. 'This is the cessation of stress. This is the path of practice leading to the cessation of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Như vầy tôi nghe: Một thời Thế Tôn trú tại Sàvatthi, ở Đông Viên, tại lâu đài mẹ của Migàra. Lúc bấy giờ, trong ngày trai giới Uposatha, vào ngày rằm, trăng tṛn, trong đêm rằm, Thế Tôn ngồi giữa trời với chúng Tỷ-kheo chung quanh. Rồi Thế Tôn nh́n xung quanh chúng Tỷ-kheo đang yên lặng, nói với các Tỷ-kheo: - Này các Tỷ-kheo, phàm có những thiện pháp nào thuộc bậc Thánh có khả năng hướng thượng, đưa đến giác ngộ; này các Tỷ-kheo, đối với các thiện pháp thuộc bậc Thánh có khả năng hướng thượng đưa đến giác ngộ ấy do lư do ǵ các Thầy nghe những pháp ấy? Này các Tỷ-kheo, các Thầy có thể được hỏi như vậy, các Thầy có thể trả lời cho những người câu hỏi ấy như sau: "V́ muốn có như thật trí đối với hai pháp". Và nếu các Thầy nói: "Thế nào là hai?". - "Đây là khổ, đây là khổ tập", đây là tuỳ quán thứ nhất. "Đây là khổ diệt, đây là con đường đưa đến khổ diệt", đây là tùy quán thứ hai. Này các Tỷ-kheo, như vậy do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp, không có phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, được chờ đợi là một trong hai quả sau đây: Được chánh trí ngay trong hiện tại, và nếu có dư y, chứng quả Bất hoàn. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Thế Tôn nói như vậy, Thiện Thệ nói như vậy xong, bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Those who don't discern stress, what brings stress into play, & where it totally stops, without trace; who don't know the path, the way to the stilling of stress: lowly in their awareness-release & discernment-release, incapable of making an end, they're headed to birth & aging. But those who discern stress, what brings stress into play, & where it totally stops, without trace; who discern the path, the way to the stilling of stress: consummate in their awareness-release & discernment-release, capable of making an end, they aren't headed to birth & aging. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from acquisition as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very acquisition, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau: "Có thể có chân chánh tuỳ quán hai pháp, theo một pháp môn khác không?" Các Thầy cần phải trả lời: "Có thể có". Có thể có như thế nào? "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên sanh y", đây là tuỳ quán pháp thứ nhất. "Do sự đoạn diệt, ly tham, các sanh y không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán thứ hai. - Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tuỳ quán hai pháp, không có phóng dật, nhiệt tâm tinh cần, được chờ đợi là một trong hai quả sau đây: Được chánh trí ngay trong hiện tại, và nếu có dư y, chứng quả Bất hoàn. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Thế Tôn nói như vậy, Thiện Thệ nói như vậy xong, bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
The manifold stresses that come into play in the world, come from acquisition as their cause. Anyone not knowing [this] creates acquisition. The fool, he comes to stress again & again. Therefore, discerning [this], you shouldn't create acquisition as you contemplate birth as what brings stress into play. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from ignorance as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very ignorance, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau: "Có thể có chân chánh tùy quán hai pháp theo một pháp môn khác không?" Các Thầy cần phải trả lời: "Có thể có". Có thể có như thế nào? "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên vô minh", đây là tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham, vô minh không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp, không có phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần, được chờ đợi là một trong hai quả sau đây: Được chánh trí ngay trong hiện tại, và nếu có dư y, chứng quả Bất hoàn. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Thế Tôn nói như vậy, Thiện Thệ nói như vậy xong, bậc Đạo sư lại nói thêm: |
Those who journey the wandering-on through birth & death, again & again, in this state here or anywhere else, that destination is simply through ignorance. This ignorance is a great delusion whereby they have wandered-on a long, long time. While beings immersed in clear knowing don't go to further becoming. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from fabrication as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very fabrication, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên các hành", đây là tuỳ quán pháp thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham, các hành không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo sư lại nói thêm: |
Any stress that comes into play is all from fabrication as a requisite condition. With the cessation of fabrication, there is no stress coming into play. Knowing this drawback — that stress comes from fabrication as a requisite condition — with the tranquilizing of all fabrication, with the stopping of perception: that's how there is the ending of stress. Knowing this as it actually is, an attainer-of-wisdom sees rightly. Seeing rightly, the wise — overcoming the fetter of Mara — go to no further becoming. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from consciousness as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very consciousness, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên thức", đây là tùy quán pháp thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham thức không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp, bậc Đạo sư lại nói thêm: |
Any stress that comes into play is all from consciousness as a requisite condition. With the cessation of consciousness, there is no stress coming into play. Knowing this drawback — that stress comes from fabrication as a requisite condition — with the stilling of consciousness, the monk free from hunger is totally unbound. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from contact as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very contact, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:.... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên xúc", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham xúc không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
For those overcome by contact, flowing along in the stream of becoming, following a miserable path, the ending of fetters is far away. While those who comprehend contact, delighting in stilling through discernment, they, by breaking through contact, free from hunger, are totally unbound. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from feeling as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very feeling, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên thọ", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham thọ không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Knowing that whatever is felt — pleasure, pain, neither pleasure nor pain, within or without — is stressful, deceptive, dissolving, seeing its passing away at each contact, each contact, he knows it right there: with just the ending of feeling, there is no stress coming into play. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from craving as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very craving, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên ái", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham ái, không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chán tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
With craving his companion, a man wanders on a long, long time. Neither in this state here nor anywhere else does he go beyond the wandering- on. Knowing this drawback — that craving brings stress into play — free from craving, devoid of clinging, mindful, the monk lives the wandering life. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from clinging as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very clinging, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:.... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên thủ", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham thủ không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
From clinging as a requisite condition comes becoming. One who has come into being goes to stress. There is death for one who is born. This is the coming into play of stress. Thus, with the ending of clinging, the wise seeing rightly, directly knowing the ending of birth, go to no further becoming. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from disturbance as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very disturbance, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên khởi xướng", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Do đoạn diệt ly tham khởi xướng không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Any stress that comes into play is all from disturbance as a requisite condition. With the cessation of disturbance, there is no stress coming into play. Knowing this drawback — that stress comes from disturbance as a requisite condition — with the relinquishing of all disturbance, a monk released in non-disturbance, his craving for becoming crushed, his mind at peace, his wandering-on in birth totally ended: he has no further becoming. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from nutriment as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of that very nutriment, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên thức ăn", đây là pháp tùy quán quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham thức ăn không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Any stress that comes into play is all from nutriment as a requisite condition. With the cessation of nutriment, there is no stress coming into play. Knowing this drawback — that stress comes from nutriment as a requisite condition — comprehending all nutriment, independent of all nutriment, rightly seeing freedom from disease through the total ending of fermentations, judiciously associating, a judge, he, an attainer-of-wisdom, goes beyond judgment, beyond classification. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever stress comes into play is all from what is perturbed as a requisite condition': this is one contemplation. 'From the remainderless fading & cessation of what is perturbed, there is no coming into play of stress': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Phàm có khổ ǵ hiện hữu, tất cả đều do duyên dao động", đây là pháp tùy quán quán thứ nhất. "Do đoạn diệt, ly tham dao động không có dư tàn, khổ không có hiện hữu", đây là tùy quán pháp thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Any stress that comes into play is all from what is perturbed as a requisite condition. With the cessation of what is perturbed, there is no stress coming into play. Knowing this drawback — that stress comes from what is perturbed as a requisite condition — the monk thus renouncing perturbance, putting a stop to fabrications, free from perturbance, free from clinging, mindful he lives the wandering life. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'For one who is dependent, there is wavering': this is one contemplation. 'One who is independent doesn't waver': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau:... "Ai có nương tựa, th́ bị dao động", đây là pháp tùy quán quán thứ nhất. "Ai không có nương tựa, không bị dao động", đây là pháp tùy quán thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
One who's independent doesn't waver. One who's dependent, clinging to this state here or anywhere else, doesn't go beyond the wandering-on. Knowing this drawback — the great danger in dependencies — in- dependent, free from clinging, mindful the monk lives the wandering life. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Formless phenomena are more peaceful than forms': this is one contemplation. 'Cessation is more peaceful than formless phenomena': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau: "Có thể có như thế nào?" Này các Tỷ-kheo "Các pháp vô sắc an tịnh hơn các sắc pháp", đây là pháp tùy quán thứ nhất. "Sự đoạn diệt an tinh hơn các pháp vô sắc", đây là pháp tùy quán thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
Those beings headed to forms, and those standing in the formless, with no knowledge of cessation, return to further becoming. But, comprehending form, not taking a stance in formless things, those released in cessation are people who've left death behind. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever is considered as "This is true" by the world with its devas, Maras, & Brahmas, with its contemplatives & priests, its royalty & commonfolk, is rightly seen as it actually is with right discernment by the noble ones as "This is false"': this is one contemplation. 'Whatever is considered as "This is false" by the world with its devas, Maras, & Brahmas, with its contemplatives & priests, its royalty & commonfolk, is rightly seen as it actually is with right discernment by the noble ones as "This is true"': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau: "Có thể có như thế nào?" Này các Tỷ-kheo, "Cái ǵ được thế giới với chư Thiên, các Ma, các Phạm thiên, được thế giới này với quần chúng Sa-môn và Bà-la-môn, với chư Thiên và loài Người suy tưởng: "Đây là sự thật", cái ấy được các vị Thánh khéo thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này là hư vọng", đây là pháp tùy quán thứ nhất. Này các Tỷ-kheo, "Cái ǵ được thế giới với chư Thiên, các Ma, các Phạm thiên, được thế giới này với quần chúng Sa-môn và Bà-la-môn, với chư Thiên và loài Người suy tưởng: "Đây là hư vọng", cái ấy được các vị Thánh khéo thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này là chân thật", đây là pháp tùy quán thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
See the world, together with its devas, conceiving not-self to be self. Entrenched in name & form, they conceive that 'This is true.' In whatever terms they conceive it it turns into something other than that, and that's what's false about it: changing, it's deceptive by nature. Undeceptive by nature is Unbinding: that the noble ones know as true. They, through breaking through to the truth, free from hunger, are totally unbound. |
|
"Now, if there are any who ask, 'Would there be the right contemplation of dualities in yet another way?' they should be told, 'There would.' 'How would that be?' 'Whatever is considered as "This is bliss" by the world with its devas, Maras, & Brahmas, with its contemplatives & priests, its royalty & commonfolk, is rightly seen as it actually is with right discernment by the noble ones as "This is stressful"': this is one contemplation. 'Whatever is considered as "This is stressful" by the world with its devas, Maras, & Brahmas, with its contemplatives & priests, its royalty & commonfolk, is rightly seen as it actually is with right discernment by the noble ones as "This is bliss"': this is a second contemplation. For a monk rightly contemplating this duality in this way — heedful, ardent, & resolute — one of two fruits can be expected: either gnosis right here & now, or — if there be any remnant of clinging-sustenance — non-return." |
Này các Tỷ-kheo, có thể các Thầy được hỏi thêm nữa như sau: "Có thể có như thế nào?" Này các Tỷ-kheo, "Cái ǵ được thế giới với chư Thiên, các Ma, các Phạm thiên, được thế giới này với quần chúng Sa-môn và Bà-la-môn, với chư Thiên và loài Người suy tưởng: "Đây là an lạc", cái ấy được các vị Thánh khéo thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này là khổ", đây là pháp tùy quán thứ nhất. Này các Tỷ-kheo, "Cái ǵ được thế giới với chư Thiên, các Ma, các Phạm thiên, được thế giới này với quần chúng Sa-môn và Bà-la-môn, với chư Thiên và loài Người suy tưởng: "Đây là khổ", cái ấy được các vị Thánh khéo thấy như thật với chánh trí tuệ là: "Cái này là lạc", đây là pháp tùy quán thứ hai. Này các Tỷ-kheo, do Tỷ-kheo chơn chánh tùy quán hai pháp. |
That is what the Blessed One said. Having said that, the One Well-gone, the Teacher, said further: |
Bậc Đạo Sư lại nói thêm: |
All sights, sounds, smells, tastes, tactile sensations, & ideas that are welcome, appealing, agreeable — as long as they're said to exist, are supposed by the world together with its devas to be bliss. But when they cease, they're supposed by them to be stress. The stopping of self-identity is viewed by the noble ones as bliss. This is contrary to what's seen by the world as a whole. What others say is blissful, the noble ones say is stress. What others say is stressful, the noble know as bliss. See the Dhamma, hard to understand! Here those who don't know are confused. For those who are veiled, it's darkness, blindness for those who don't see. But for the good it is blatant, like light for those who see. Though in their very presence, they don't understand it — dumb animals, unadept in the Dhamma. It's not easy for those overcome by passion for becoming, flowing along in the stream of becoming, falling under Mara's sway, to wake up to this Dhamma. Who, apart from the noble, is worthy to wake up to this state? — the state that, through rightly knowing it, they're free from fermentation, totally unbound. |
|
That is what the Blessed One said. Gratified, the monks delighted in the Blessed One's words. And while this explanation was being given, the minds of 60 monks, through lack of clinging, were fully released from fermentation. |
Thế Tôn thuyết như vậy. Các Tỷ-kheo ấy hoan hỉ tín thọ lời Thế Tôn dạy. Trong khi pháp này được giảng, tâm của hơn sáu mươi Tỷ-kheo giải thoát khỏi các lậu hoặc, không có chấp thủ. |
Chủ biên và điều hành: TT Thích Giác Đẳng. Những đóng góp dịch thuật xin gửi về TT Thích Giác Đẳng tại giacdang@phapluan.com |
Cập nhập ngày: Thứ Sáu 08-11-2006 Kỹ thuật tŕnh bày: Minh Hạnh & Thiện Pháp |
|