I have heard that on one occasion the Blessed One was staying at Anupiya in the Mango Orchard. Now at that time, Ven. Bhaddiya Kaligodha, on going to a forest, to the foot of a tree, or to an empty dwelling, would repeatedly exclaim, "What bliss! What bliss!" A large number of monks heard Ven. Bhaddiya Kaligodha, on going to a forest, to the foot of a tree, or to an empty dwelling, repeatedly exclaim, "What bliss! What bliss!" and on hearing him, the thought occurred to them, "There's no doubt but that Ven. Bhaddiya Kaligodha doesn't enjoy leading the holy life, for when he was a householder he knew the bliss of kingship, so that now, on recollecting that, he is repeatedly exclaiming, 'What bliss! What bliss!'" They went to the Blessed One and, on arrival, having bowed down to him, sat to one side. As they were sitting there, they told him: "Ven. Bhaddiya Kaligodha, lord, on going to a forest, to the foot of a tree, or to an empty dwelling, repeatedly exclaims, 'What bliss! What bliss!' There's no doubt but that Ven. Bhaddiya Kaligodha doesn't enjoy leading the holy life, for when he was a householder he knew the bliss of kingship, so that now, on recollecting that, he is repeatedly exclaiming, 'What bliss! What bliss!'" |
Như vầy tôi nghe: Một thời Thế Tôn trú ở Anupiya tại rừng xoài. Lúc bấy giờ, Tôn giả Bhaddiya, con của Kàligodha, đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, đi đến ngôi nhà trống, và thường hay nói lên lời cảm hứng: "Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay! " Một số đông Tỳ-kheo nghe Tôn giả Bhaddiya, con của Kàligodha đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, thường nói lên lời cảm hứng: "Ôi, an lạc thay! Ôi an lạc thay! ". Nghe vậy, các Tỷ-kheo ấy suy nghĩ: "Không ǵ nghi ngờ chư Hiền, Tôn giả Bhaddiya con của Kàlighodha sống Phạm hạnh không có hoan hỷ, v́ trước khi c̣n ở gia đ́nh được hưởng an lạc nhà vua, v́ Tôn giả nhớ đến an lạc ấy, nên khi đến khu rừng, hay đi đến gốc cây... thường nói lên lời cảm hứng: "Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay! " Rồi một số đông Tỷ-kheo đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, các Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn: - Bạch Thế Tôn, Tôn giả Bhaddiya con của Kàligodha khi đi đến rừng... nói lên lời cảm hứng: "Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay! "... không có nghi ngờ ǵ nữa.. sống Phạm hạnh không có hoan hỷ... "Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay! ". |
Then the Blessed One told a certain monk, "Come, monk. In my name, call Bhaddiya, saying, 'The Teacher calls you, my friend.'" |
Rồi Thế Tôn bảo một Tỳ-kheo: - Này Tỳ-kheo, hăy đi và nhân danh Ta nói với Bhaddiya, con của Kàligodha: "Thưa hiền giả, bậc Đạo sư gọi Hiền giả! ". |
"As you say, lord," the monk answered and, having gone to Ven. Bhaddiya, on arrival he said, "The Teacher calls you, my friend." |
- Thưa vâng bạch Thế Tôn. Vị Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn, đi đến Tôn giả Bhaddiya, con của Kàligodha: - Thưa Hiền giả, bậc Đạo sư gọi Hiền giả. |
"As you say, my friend," Ven. Bhaddiya replied. Then he went to the Blessed One and, on arrival, having bowed down to him, sat to one side. As he was sitting there, the Blessed One said to him, "Is it true, Bhaddiya that, on going to a forest, to the foot of a tree, or to an empty dwelling, you repeatedly exclaim, 'What bliss! What bliss!'?" |
- Thưa vâng, Hiền giả. Tôn giả Bhaddiya, con của Kàligodha, vâng đáp Tỷ-kheo ấy, đi đến Thế Tôn, sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Thế Tôn nói với Tôn giả Bhaddiya, con của Kàligodha, đang ngồi một bên: - Có thật chăng, này Bhaddiya, Thầy đi đến khu rừng "... Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay! "? |
"Yes, lord." |
- Thưa vâng, bạch Thế Tôn. |
"What meaning do you have in mind that you repeatedly exclaim, 'What bliss! What bliss!'?" |
- Do thấy mục đích ǵ đi đến khu rừng "... an lạc? ". |
"Before, when I was a householder, maintaining the bliss of kingship, I had guards posted within and without the royal apartments, within and without the city, within and without the countryside. But even though I was thus guarded, thus protected, I dwelled in fear — agitated, distrustful, and afraid. But now, on going alone to a forest, to the foot of a tree, or to an empty dwelling, I dwell without fear, unagitated, confident, and unafraid — unconcerned, unruffled, my wants satisfied, with my mind like a wild deer. This is the meaning I have in mind that I repeatedly exclaim, 'What bliss! What bliss!'" |
- Bạch Thế Tôn, thuở trước khi c̣n ở trong gia đ́nh, được hưởng an lạc nhà vua, trong nội cung có đặt người khéo bảo vệ, ngoại nội cung có đặt người khéo bảo vệ; trong thành nội có đặt người khéo bảo vệ, ngoài thành có đặt người khéo bảo vệ. Trong nước cũng có đặt người khéo bảo vệ, ngoài nước cũng có đặt người khéo bảo vệ. Bạch Thế Tôn, con được bảo vệ pḥng giữ như vậy, nhưng con vẫn sống sợ hăi, hồi hộp, run sợ, hoảng sợ. Nhưng nay con đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, đi đến ngôi nhà trống, con sống một ḿnh, con sống không sợ hăi, không hồi hộp, không run sợ, không hoảng sợ, không rộn ràng, không hốt hoảng, lắng dịu, nhẹ nhàng, tâm như con thú rừng. Bạch Thế Tôn, do thấy mục đích như vậy, nên con khi đi đến khu rừng... con nói lên lời cảm hứng "... an lạc thay! ". |
Then, on realizing the significance of that, the Blessed One on that occasion exclaimed: |
Rồi Thế Tôn, sau khi hiểu biết ư nghĩa này ngay trong lúc ấy nói lên lời cảm hứng này: |
In whom there exists no provocation, & for whom becoming & non-becoming are overcome, he is one — beyond fear, blissful, without grief, whom the devas can't see. |
|
|
|
Chủ biên và điều hành: TT Thích Giác Đẳng. Những đóng góp dịch thuật xin gửi về TT Thích Giác Đẳng tại giacdang@phapluan.com |
Cập nhập ngày: Thứ Sáu 08-11-2006 Kỹ thuật tŕnh bày: Minh Hạnh & Thiện Pháp |
|