Bassui viết lá thơ sau đây cho một đệ tử của mình người sắp chết:
"Thực chất tâm của con thì không sanh, do vậy nó sẽ không bao giờ chết. Nó thì không là vật có thật, để mà có thể bị diệt vong. Nó không là một sự trống rỗng, mà chỉ gần như là một khoảng không. Nó không có màu sắc cũng không hình dáng. Nó không hưởng thụ khoát lạc và không đau khổ vì đau đớn.
"Ta biết con rất khó chịu. Giống như một thiền sinh giỏi, con đang đương đầu với sự đau ốm trực tiếp. Con có thể không biết chính xác ai đang đau khổ, nhưng con tự hỏi: Cái gì là thực chất của tâm? Chỉ nghĩ tới điều này thôi. Con không cần nhiều hơn. Không thèm muốn gì. Sự kết thúc của con thì vô tận thì giống như bông tuyết hòa tan trong không khí trong sạch
MỖI NGAY MỘT
CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ