|
TRẦN NHÂN TÔNG ĐỨC VUA SÁNG TỔ MỘT DÒNG
THIỀN Nguyên Giác dịch và
bình
|
|
Tran Nhan Tong (1258 –
1308) The King Who
Founded A Zen School Translated
and Commented by Nguyen Giac
(A book in progress.
Please feel free to use for reference
purposes. All
suggestions are welcome. Email: nguyengiac@yahoo.com --
California, 2009)
May all beings be happy, peaceful, and free from
suffering.
The writer is deeply grateful to Zen Master Thich Thanh Tu
and Prof. Dr. Tri Sieu Le Manh That for their published works that
this book relied on for reference; and to the writer’s root teacher,
Zen Master Thich Tich Chieu.
This book is dedicated particularly to the younger
generations, and generally to all sentient
beings.
Contents
The Life. Rhythmic Proses. Poems. Zen Conversations. Postscript.
The Life
Many centuries ago there lived a king who led the Vietnamese
people to defeat the Mongolian invaders twice; one day in 1293 this
great king ceded the throne, few years later became a monk, and then
left a Zen heritage that has flourished now as the largest Zen
school in Vietnam. He was Tran Nhan Tong, the third king of Tran
Dynasty and the founder of the Truc Lam Zen
School.
He
was born in 1258, the eldest child of King Tran Thanh Tong and
Nguyen Thanh Hoang Thai Hau. His birth name was Tran Kham. Tran Nhan
Tong was fond of Zen since childhood despite his royal upbringing.
Becoming Crown Prince at sixteen years old, he tried to yield that
role to his younger brother, but his father, King Tran Thanh Tong,
refused. Then the king married him to the eldest daughter of Nguyen
Tu Quoc Mau; his wife later had the title of Kham Tu Thai Hau. He
lived in royal happiness, but always thought of becoming a
monk.
In
the middle of one night, he climbed out of the citadel, and fled
toward Yen Tu Mountain. When approaching Thap Temple at the Dong Cuu
Mountain and feeling so much tired, he got in the tower and lay down
for a rest. The head monk made a meal for the guest, and recognized
that the stranger had an extraordinary apprearance. After getting
the news, the king deployed an army unit to find him. He sadly
returned to the palace.
Tran
Nhan Tong became the king of Vietnam in 1279, when he was twenty-one
years old. While ruling the kingdom, he tried to keep himself pure
for spiritual practice. He came daily to Tu Phuoc Temple in the
imperial city for practice.
One
day, he took a nap at noon and saw a golden lotus growing from his
navel; the lotus flower was as large as a cart wheel on which a
golden Buddha sat in meditation. Someone standing near pointed at
him and said, “Do you know this Buddha? He is the Buddha of Shining
Transformation.” When awakened, he told his father about the dream.
King Tran Thanh Ton praised that as something
unusual.
Tran
Nhan Tong ate vegetarian food and lived a simple life. His body was
thin. Tran Thanh Tong showed surprise and asked him why he looked
weak. After he told about the way he lived, his father cried and
said, “I am an old man, relying on you only. You now live in that
way; how could you wield the nation that was passed on from
ancestors?” Upon hearing his father’s words, he
wept.
Tran
Nhan Tong was smart and studious. It was said that he read all the
books in the royal palace, and understood their Buddhist and worldly
teachings. When he had free time, he invited Zen masters to come and
discuss about the way of mind. He studied Zen under Tue Trung Thuong
Si, realized the heart of Zen, and revered Tue Trung as
teacher.
He
fought many wars during his reign. With the unity of the Vietnamese
people, he led the resistance forces and twice, in 1285 and in 1288,
drove back the Mongolian invaders. The historians also gave him high
points for organizing two national conferences on strategic
resistance. Facing the long and hard wars, he held a conference of
the military generals at Binh Than, and then a conference of the old
sages at Dien Hong to put the whole nation into strong national
resistances.
The
invaders were defeated and expelled; the wars ended with so many
lives lost and towns destroyed. It took years to rebuild the
country.
Then
Tran Nhan Tong yielded the kingship to his son Tran Anh Tong in
1293, mentored the new king for six years, and prepared to become a
monk.
In
1299, Tran Nhan Tong entered the monkhood at Yen Tu Mountain, where
he practiced strictly as an ascetic and took the name of Huong Van
Dai Dau Da – meaning “A Great Ascetic of Fragrant
Clouds.”
In
1304, Tran Nhan Tong traveled around the country, encouraged his
people to quit worshipping sexual gods, and taught the ten good
deeds. In the winter of the same year, King Tran Anh Tong submitted
a petition to ask Tran Nhan Tong to come to the royal citadel and
transmit the bodhisattva precepts. Then afterward, Tran Nhan Tong
came to reside at Sung Nghiem Temple in Linh Son Mountain, where he
taught Zen to the general public.
In
the first month of 1308, Tran Nhan Tong appointed the monk Phap Loa
as the abbot of Bao An Zen Monastery in Sieu Loai County. In the
fourth month of the same year, he came to Vinh Nghiem Temple at
Luong Giang for the summer retreat, and selected Phap Loa to serve
as the retreat director. He himself lectured on Truyen Dang Luc
(Record of Transmission of the Lamp) while asking the Imperial
Preceptor Dao Nhat to expound the Lotus Sutra. After the summer
retreat, he dismissed all laypersons and servants, and hiked
deep into the forest, upward the Yen Tu Mountain with only ten
attendant monks. While staying at the Tu Tieu Temple, he expounded
more profoundly Truyen Dang Luc for his dharma heir, Phap
Loa.
He
then climbed over the mountain, looked around all the caves, and
turned a cave into his home. Phap Loa said, “Dear Master, you are an
old man, and now live dangerously with the snow and dew so cold; I
worry that something bad might happen to you, the great master we
are relying on.” Tran Nhan Tong replied, “My season has come. I just
plan for a long period of time.”
In
the fifth day of the tenth month of the same year, some family
members of Princess Thien Doan came to see him and said, “Princess
Thien Doan is badly ill. She begs to see you before her death.” Tran
Nhan Ton emotionally said, “The season has come.” He grasped a
bamboo staff and went down the mountain with only one
attendant.
In
the tenth day of that same month, he came to the capital. He met his
royal family, shared with them some emotional moments, and gave
dharma talks about the way beyond birth and
death.
In
the fifteenth day of the same month, he left the capital to go back
to his monastery. He stopped for a night’s rest at Sieu Loai Temple;
next morning, he walked to the temple of Co Chau Village and left
the following poem.
Confined in a breath, human life is
short; larger than
two oceans of gold, human greed
is vast; while being jailed in the palace of
evil, human
suffers. Blissful incomparably are those who
enter the Buddha land.
In
the seventeenth day of the month, he stopped for a rest at Sung
Nghiem Temple in Linh Son. Tuyen Tu Hoang Thai Hau invited him for a
meal offering at Binh Duong Shrine. He said happily, “This is the
last meal offering.”
In
the eighteenth day of the month, he walked to Tu Lam Temple at An Ky
Sanh Mountain. Feeling a headache, he said to two monks in the
temple, “I want to hike to Ngoa Van Peak, but my legs feel weak.
What should I do?”
The
two monks replied that they would help to carry him up. Coming to
Ngoa Van Temple at the peak, he said thanks to the two monks, and
urged them, “Go down the mountain and practice hard; don’t play down
the matter of birth and death.”
In
the nineteenth day of the month, he asked his attendant Phap Khong
to go to Tu Tieu Temple at Yen Tu Mountain and tell Bao Sat to come
down and see him urgently.
In
the twenty-first day of the month, Bao Sat arrived at Ngoa Van
Temple. Tran Nhan
Tong saw him and said, “I am departing now. Why do you come so late?
If you still have something unclear about Buddhist teachings, just
ask me now.”
Bao
Sat said, “When Ma To felt ill, the head monk asked, ‘Dear Master,
how do you feel these days?’ Ma To replied, ‘Sun Face Buddha, Moon
Face Buddha.’ What did that mean?”
Tran
Nhan Tong spoke loudly, “The Three Sovereigns and Five Emperors –
What were they?”
(A note should be made here. Sun Face Buddha and Moon Face
Buddha are the names of two Buddhas whose faces look like a sun and
a moon respectively. Both names are listed in the Ten Thousand
Buddhas Sutra. It is said that Sun Face Buddha’s life lasted 1,800
years, and Moon Face Buddha’s life only one day and one
night.)
Bao
Sat asked again, “What does the old saying ‘As flowers bloom, so
does the silk brocade; as bamboos in the south grow, so do the trees
in the north’ mean?”
Tran
Nhan Tong replied, “They made you blind.”
Bao
Sat stopped asking.
Then
the sky was dark and gloomy for several days. The birds and monkeys
in the forest cried sorrowfully.
In
the night of the first day of the eleventh month of that year, the
sky became clear and full of shining stars. Tran Nhan Tong asked Bao
Sat, “What time is it now?” Bao Sat
replied, “The hour of the mouse.”
Tran
Nhan Tong lifted the curtain, looked out and said, “Now is the time
I have to go.” Bao Sat
asked, “Where are you going to?” Tran Nhan
Tong read the poem below.
If
you constantly see that all things
are
unborn and that all things are undying,
all Buddhas appear constantly in
front of your eyes. Nothing is
coming or going.
Bao
Sat asked, “How about when it is unborn and
undying?” Tran Nhan Tong patted on Bao Sat’s
mouth, and said, “Don’t talk in your sleep.”
Then
Tran Nhan Ton lay down as a lion and passed away peacefully at the
age of 51, in the year 1308.
Born
in 1258 and died in 1308, Tran Nhan Tong lived only half a century;
however, after flourishing more than seven hundred years, the Zen
school he founded has become now the largest one in Vietnam. Also,
as a prolific writer, Tran Nhan Tong left many Zen poems and books
on Buddhist teachings that have become inspiration sources for
future generations.
Phap
Loa obeyed his master’s will, performed the cremation ceremony, and
collected pieces of five-color bony relics. After forming a royal
procession to carry the relics to Duc Lang for worship, King
Tran Anh Tong built a stupa in the court of Van Yen Temple on Yen Tu
Mountain. The king named the stupa as Hue Quang Kim Thap, and
proclaimed Tran Nhan Tong as a buddha named Dai Thanh Tran Trieu
Truc Lam Dau Da Tinh Tue Giac Hoang Dieu Ngu To
Phat.
|
Trần Nhân
Tông (1258 – 1308) Đức Vua Sáng
Tổ Một Dòng Thiền Nguyên Giác
dịch và bình
(Sách chưa ấn hành. Độc giả có
thể dùng tham khảo tự do. Các góp ý đều
sẽ được đón nhận. Email: nguyengiac@yahoo.com --
California, 2009)
Xin cầu nguyện cho tất cả chúng sinh được hạnh phúc, bình
an và giải thoát.
Tác giả mang ơn sâu đối với Thiền Sư Thích Thanh Từ và Giáo
Sư Tiến Sĩ Trí Siêu Lê Mạnh Thát vì các công trình nghiên cứu và
dịch thuật của hai thầy mà tác phẩm này đã dựa vào để tham khảo; và
đối với bổn sư tác giả là Thiền Sư Thích Tịch
Chiếu.
Tác phẩm này được đặc biệt dâng tặng tới các thế hệ trẻ, và
phổ quát dâng tặng cho tất cả chúng sinh.
Mục Lục
Cuộc đời. Phú. Thơ. Tham Vấn. Lời Thêm.
Cuộc
Đời
Nhiều thế kỷ trước, một vị vua đã lãnh đạo dân tộc Việt Nam
hai lần đẩy lui quân Mông Cổ xâm lăng. Một hôm, vào năm 1293, vị vua
anh hùng này đã rời ngôi vua, và vài năm sau trở thành một nhà sư và
đã để lại một di sản Thiền Tông bây giờ vẫn còn phát triển để trở
thành dòng Thiền lớn nhất tại Việt Nam. Ngài tên là Trần Nhân Tông,
vị vua thứ ba của Nhà Trần và là vị sáng lập Dòng Thiền Trúc
Lâm.
Ngài
tên húy là Khâm, con trưởng vua Trần Thánh Tông và Nguyên Thánh
Hoàng thái hậu, sanh ngày mười một tháng mười một năm Mậu Ngọ
(1258). Ngài tuy ở vị sang cả mà tâm hâm mộ Thiền tông từ thuở nhỏ.
Năm mười sáu tuổi được lập làm Hoàng thái tử. Ngài cố từ để nhường
lại cho em, mà vua cha không chịu. Vua cưới trưởng nữ của Nguyên Từ
Quốc mẫu cho Ngài, tức là Khâm Từ Thái hậu sau này. Sống trong cảnh
vui hòa hạnh phúc ấy mà tâm Ngài vẫn thích đi
tu.
Một
hôm vào lúc giữa đêm, Ngài trèo thành trốn đi, định vào núi Yên Tử.
Đến chùa Tháp ở núi Đông Cứu thì trời vừa sáng, trong người mệt nhọc
quá, Ngài bèn vào nằm nghỉ trong tháp. Vị sư trụ trì ở đây thấy Ngài
tướng mạo khác thường, liền làm cơm thết đãi. Vua cha hay tin, sai
các quan đi tìm thấy, Ngài bất đắc dĩ phải trở
về.
Năm
hai mươi mốt tuổi, Ngài lên ngôi Hoàng đế (1279). Tuy ở địa vị cửu
trùng, mà Ngài vẫn giữ mình thanh tịnh để tu tập. Thường ngày, Ngài
đến chùa Tư Phước trong đại nội tu tập.
Một
hôm nghỉ trưa, Ngài thấy trong rốn mọc lên một hoa sen vàng lớn bằng
bánh xe, trên hoa sen có đức Phật vàng. Có người đứng bên cạnh chỉ
Ngài nói: “Biết ông Phật này chăng? Là đức Phật Biến Chiếu.” Tỉnh
giấc, Ngài đem việc đó tâu lên vua cha. Vua Thánh Tông khen là việc
kỳ đặc.
Ngài
thường ăn chay lạt thân thể gầy ốm. Thánh Tông thấy thế lấy làm lạ,
nên hỏi nguyên do. Ngài trình thật với cha. Thánh Tông khóc bảo:
“Nay ta đã già, chỉ trông cậy một mình con, con lại làm như thế, làm
sao gánh vác được sự nghiệp của tổ tiên?” Ngài nghe dạy cũng rơi
nước mắt.
Con
người Ngài rất thông minh hiếu học, đọc hết các sách vở, suốt thông
nội điển (kinh) và ngoại điển (sách đời). Những khi nhàn rỗi, Ngài
mời các Thiền khách bàn giải về Tâm tông (thiền), tham học thiền với
Thượng Sĩ Tuệ Trung, thâm đắc đến chỗ thiền tủy. Đối với Thượng Sĩ,
Ngài kính lễ làm thầy.
Những khi giặc Nguyên sang quấy rối, Ngài phải xếp việc kinh
kệ để lo giữ gìn xã tắc. Nhờ tình đoàn kết quân dân, Ngài đã hai lần
(1285, 1288) đuổi được quân Nguyên, giữ gìn trọn vẹn đất nước. Dưới
triều đại Ngài, hai cuộc hội nghị nổi tiếng được ghi vào sử sách là:
hội nghị các tướng lãnh ở Bình Than, hội nghị những bô lão trong cả
nước ở Diên Hồng để bàn mưu kế, tỏ quyết tâm chống
giặc.
Giặc
thua và bỏ chạy; các cuộc chiến kết thúc vớI quá nhiều sinh mạng hy
sinh và thị trấn bị phá hủy. Phải mất nhiều năm mới tái thiết lạI
đất nước.
Năm
Quí Tỵ (1293), Ngài nhường ngôi lại cho con là Trần Anh Tông, lên
làm Thái thượng hoàng. Ở ngôi Thái thượng hoàng để chỉ dạy cho con
được sáu năm, Ngài sắp đặt việc xuất gia.
Đến
tháng mười năm Kỷ Hợi (1299) Ngài xuất gia vào tu ở núi Yên Tử. Ở
đây, Ngài chuyên cần tu tập theo hạnh đầu-đà (khổ hạnh) lấy hiệu là
Hương Vân Đại Đầu-đà.
Đến
năm Giáp Thìn (1304), Ngài dạo đi khắp nơi khuyên dân dẹp bỏ những
dâm từ (miếu thờ thần không chánh đáng), và dạy họ tu hành thập
thiện. Vào mùa đông năm ấy, vua Anh Tông dâng biểu thỉnh Ngài về đại
nội để truyền giới Bồ-tát tại gia. Sau đó, Ngài chống gậy đến chùa
Sùng Nghiêm ở núi Linh Sơn để truyền bá Thiền
tông.
Ngày
mùng một tháng giêng năm Mậu Thân (1308), Ngài sai Pháp Loa đến
huyện Siêu Loại tại Báo Ân Thiền tự khai giảng trụ trì. Tháng tư năm
ấy, Ngài đến chùa Vĩnh Nghiêm ở Lượng Giang kiết hạ và sai Pháp Loa
khai giảng trụ trì. Chính Ngài giảng Truyền Đăng Lục, bảo Quốc sư
Đạo Nhất vì chúng giảng kinh Pháp Hoa. Bãi hạ, Ngài vào núi Yên Tử,
đuổi hết những người cư sĩ theo hầu hạ và những kẻ nô dịch trong
chùa, không được chực hầu như trước. Chỉ để lại mười vị thị giả
thường theo Ngài. Ngài lên ở am Tử Tiêu, vì Pháp Loa giảng Truyền
Đăng Lục. Thị giả xuống núi gần hết, duy có đệ tử thượng túc là Pháp
Loa còn ở thôi.
Từ
đây, Ngài leo khắp các núi, tìm kiếm các hang động, ở tại thạch
thất. Pháp Loa thấy thế bạch: “Tôn đức tuổi đã già yếu, mà xông pha
trong sương tuyết, lỡ có bề gì thì mạng mạch Phật pháp trông cậy vào
ai?” Ngài bảo: “Ta thời tiết đã đến, muốn tạo cái kế lâu dài
vậy.”
Ngày
mùng năm tháng mười năm ấy, người nhà của công chúa Thiên Đoan lên
núi bạch Ngài: “Công chúa Thiên Đoan bệnh nặng mong được thấy Tôn
đức rồi chết.” Ngài bùi ngùi bảo: “Thời tiết đã đến vậy.” Ngài bèn
chống gậy xuống núi, chỉ cho theo một người thị
giả.
Ngài
mùng mười Ngài về đến kinh, gặp ngườI thân, chia sẻ các giây phút
cảm xúc, và nói về pháp môn lìa sinh tử.
Ngày
rằm Ngài trở về núi. Ngài dừng nghỉ ở chùa Siêu Loại. Hôm sau vừa
rạng đông, Ngài đi bộ đến chùa làng Cổ Châu, tự đề bài kệ
rằng:
ÂM: Thế số nhất
tức mặc Thời tình lưỡng hải
ngân Ma cung hồn quản
thậm Phật quốc bất thắng
xuân.
DỊCH: Số đời một
hơi thở Lòng người hai biển
vàng Cung ma dồn quá lắm
Cõi
Phật vui nào hơn. (Bản Việt
dịch của HT Thích Thanh Từ)
Đến
ngày mười bảy, Ngài dừng nghỉ ở chùa Sùng Nghiêm tại Linh Sơn, Tuyên
Từ Hoàng thái hậu thỉnh Ngài vào am Bình Dương cúng trai. Ngài vui
vẻ nói: “Đây là bữa cúng dường rốt sau.”
Ngày
mười tám, Ngài lại đi bộ đến chùa Tú Lâm ở ngọn An Kỳ Sanh. Nghe
nhức đầu, Ngài gọi hai vị Tỳ-kheo trong chùa bảo: “Ta muốn lên ngọn
Ngọa Vân mà chân không thể leo nổi, phải làm sao?” Hai vị Tỳ-kheo
bạch: “Hai đệ tử có thể giúp được.” Đến am Ngọa Vân, Ngài tạ hai vị
Tỳ-kheo rằng: “Xuống núi tu hành đi, chớ xem thường việc sanh
tử.”
Ngày
mười chín, Ngài sai thị giả Pháp Không lên am Tử Tiêu ở núi Yên Tử
gọi Bảo Sát đến đây gấp.
Ngày
hai mươi mốt, Bảo Sát đến am Ngọa Vân. Ngài trông thấy mỉm cười bảo:
“Ta sắp đi đây, nhà ngươi đến sao trễ vậy? Đối với Phật pháp, ngươi
có chỗ nào chưa rõ hãy nói mau.”
Bảo
Sát hỏi: - Như khi Mã Tổ bệnh, Viện chủ hỏi:
“Những ngày gần đây Tôn đức thế nào?” Mã Tổ bảo: “Mặt trời Phật, mặt
trăng Phật.” Nói thế ý chỉ làm sao?
Ngài
lớn tiếng đáp: - Ngũ đế tam
hoàng là vật gì?
(Nhật Diện Phật và Nguyệt Diện Phật là tên hai vị Phật có
khuôn mặt như mặt trời, mặt trăng. Hai vị có tên trong Kinh Vạn
Phật. Được nói, thọ mệnh Nhật Diện Phật 1.800 năm, Nguyệt Diện Phật
chỉ một ngày, một đêm.)
Bảo
Sát lại hỏi:
-
Chỉ như “Hoa sum sê chừ gấm sum sê, tre đất nam chừ cây đất bắc”,
lại là sao?
Ngài
đáp:
-
Làm mù mắt ngươi.
Bảo
Sát bèn thôi.
Suốt
mấy hôm trời đất u ám, chim vượn kêu hót rất bi
thảm.
Đến
ngày mùng một tháng mười một, đêm nay trời trong sao sáng, Ngài hỏi
Bảo Sát: “Hiện giờ là giờ gì?” Bảo Sát bạch: “Giờ
Tý.”
Ngài
lấy tay vén màn cửa sổ nhìn xem, nói: “Đến giờ ta đi.” Bảo Sát hỏi:
“Tôn đức đi đến chỗ nào?” Ngài nói kệ đáp:
ÂM: Nhất thiết
pháp bất sanh Nhất thiết
pháp bất diệt Nhược năng
như thị giải Chư Phật
thường hiện tiền Hà khứ lai
chi liễu dã.
DỊCH: Tất cả pháp
chẳng sanh Tất cả pháp chẳng
diệt Nếu hay hiểu như
thế Chư Phật thường hiện
tiền Nào có đến đi ấy
vậy. (Bản Việt dịch của HT Thích Thanh
Từ)
Bảo
Sát hỏi: - Chỉ như khi chẳng sanh chẳng diệt là
thế nào? Ngài liền nhằm miệng Bảo Sát tát cho một
cái, nói: - Chớ nói mớ.
Nói
xong, Ngài bèn nằm như sư tử lặng lẽ mà tịch, vào niên hiệu Hưng
Long thứ mười sáu (1308), thọ năm mươi mốt
tuổi.
Sinh
năm 1258 và viên tịch năm 1308, Trần Nhân Tông sống chỉ nửa thế kỷ;
nhưng dòng Thiền do ngài sáng lập bây giờ đã trở thành dòng Thiền
lớn nhất ở Việt Nam, sau hơn bảy trăm năm phát triển. Cũng còn là
một tác giả đa dạng, ngài đã để lại nhiều bài thơ Thiền và sách về
giáo pháp nhà Phật từ đó đã trở thành nguồn cảm hứng cho các thế hệ
tương lai.
Pháp
Loa theo lời di chúc của Ngài làm lễ hỏa táng, lượm ngọc cốt có năm
màu để vào bình. Vua Anh Tông cùng đình thần đem long giá rước ngọc
cốt về tôn thờ nơi Đức Lăng và xây tháp ở chùa Vân Yên trên núi Yên
Tử, để hiệu là Huệ Quang Kim Tháp và dâng tôn hiệu là Đại Thánh Trần
Triều Trúc Lâm Đầu-đà Tĩnh Tuệ Giác Hoàng Điều Ngự Tổ
Phật. |
Rhythmic Proses Living Amid Dust and Enjoying the
Way |
Phú Cư Trần Lạc Đạo
Phú |
FIRST SESSION
I
sit in the city, feel like a monk in mountains and forests, see all
karma calming down, and enjoy the peaceful
self-nature. For a half
day, the body and mind are free.
The
river of desire and attachment dries out;
I
don’t remember any beloved gem or precious
jewelry. The sound of right and wrong becomes
quiet; I now hear
unrestrictedly the swallows chattering and the robins
singing.
Many
people enjoy boating on clear rivers; others, hiding in green
mountains. Everybody sees that the cherry flowers
are pink and the willow trees are green;
however, only a few realize the true
color.
The
silver moon, with its blue light, shines brightly all over the river
of meditation. The sun of
wisdom lights up all things -- the gentle
willow trees, and the beautiful flowers.
If
you want to fly, just change your bones and ask for the medication
from deities. If you want
longevity, just go to heaven where they are making the elixir of
life.
Though I read the Book of Changes for pleasure, I treasure
the bright nature of the mind more than all the
jewelry. Since I read and appreciate the Buddhist
Scriptures, I cherish the mind of no-thought more than all the
gold. |
HỘI THỨ
NHẤT
Mình
ngồi thành thị; Nết dụng sơn
lâm. Muôn nghiệp lặng an nhàn thể
tính; Nửa ngày rồi
tự tại thân tâm.
Tham
ái nguồn dừng, chẳng còn nhớ
châu yêu ngọc quý; Thị phi tiếng
lặng, được dầu nghe
yến thốt oanh ngâm.
Chơi
nước biếc, ẩn non xanh, nhân gian có
nhiều người đắc ý; Biết đào
hồng, hay liễu lục, thiên hạ năng
mấy chủ tri âm.
Nguyệt bạc vừng xanh, soi mọi chỗ
thiền hà lai láng; Liễu mềm hoa
tốt, ngất quần sinh tuệ nhật sâm
lâm.
Lo
hoán cốt, ước phi thăng, đan thần mới
phục; Nhắm trường
sinh, về thượng giới, thuốc thỏ còn
đam.
Sách
Dịch xem chơi, yêu tính sáng
yêu hơn châu báu; Kinh nhàn đọc
dấu, trọng lòng rồi trọng nữa hoàng
kim. |
SECOND SESSION
Just
know that! Just realize the mind; There is no other
way. This is the way to calm the mind: keep
the bright nature of mindfulness. Stop the
false thoughts; just watch the thoughts fade away
unmistakenly. When not a
thought of self and others arises in your mind, you will see the
true appearance of the diamond mind. When not a
thought of greed and hatred arises in your mind, you will see
clearly the mind of perfect enlightenment.
The
Pure Land is the pure mind. Don’t be
doubtful, don’t ask for the direction to the
west. Amitabha is the bright nature of the
mind. Thus, you don’t need to work hard to
come to the Land of Great Bliss.
Be
mindful of your body and mind, train
yourself to live in the nature of mindfulness, and don’t boast in
any way. Keep the strict morality, fight against
the impermanence, and don’t cling to fame and
wealth.
Eat
fruits and vegetables, fear the karma of eating, and don’t be picky
about foods despite its bitter or spicy flavor.
Wear simple fabrics, be mindful of the
body, and don’t be
anxious about clothes despite its black or white
color.
If
you live happily with morality, one half of your hut will be more
precious than any heavenly palace. If you
cherish constantly the kindness and righteousness, three pieces of
tile from your roof are more admirable than any
castle. |
HỘI THỨ
HAI
Biết
vậy! Miễn được lòng
rồi; Chẳng còn phép
khác. Gìn tính sáng
tính mới hầu an; Nén niềm
vọng, niềm dừng chẳng thác. Dứt trừ nhân
ngã, thì ra tướng thực kim cương;
Dừng hết tham sân, mới lảu lòng màu viên
giác.
Tịnh
độ là lòng trong sạch, chớ còn ngờ
hỏi đến Tây phương; Di Đà là tính
sáng soi, mựa phải nhọc
tìm về Cực lạc.
Xét
thân tâm, rèn tính thức, há rằng mong
quả báo phô khoe; Cầm giới
hạnh, địch vô thường, nào có sá cầu
danh bán chác.
Ăn
rau ăn trái, nghiệp miệng
chẳng hiềm thuở đắng cay; Vận giấy vận
sồi, thân căn có ngại chi đen bạc.
Nhược chỉn vui bề đạo đức,
nửa
gian lều quý nữa thiên cung; Dầu hay mến
thuở nhân nghì, ba phiến ngói
yêu hơn lầu gác. |
THIRD SESSION
If
you know the mind, then all the
misconducts become empty, and the
practice has no obstacles.
Treasure the bright nature of the mind, and don’t go astray;
Study and practice yourself, always on the right
way. Buddha is the mind; just ask for the
response from Ma To. Ignore all
the riches and forms; just learn the behavior from Layman
Bang.
Living with the bright nature of the
mind, I cling to
nothing, neither any wealth nor Canh Dieu Yen Tu
Mountain. Being mindful of what I see and
hear, I have no
thoughts running, and don’t need to sit in San Temple on Dong
Mountain.
Those who live amid dust and practice well the way will have
the best admirable merits. Those who
live in forests and don’t know the way will have the misfortune of
wasting time.
You
should vow to find an enlightened master and learn studiously from
him; the fruit of bodhi might become ripe in just a
night. It is a rare opportunity to meet an
enlightened practitioner; It takes many lifetimes to see an udumbara
tree blooming. |
HỘI THỨ
BA
Nếu
mà cốc, Tội ắt đã
không. Phép học lại
thông.
Gìn
tính sáng, mựa lạc tà đạo; Thửa mình
học, cho phải chính tông. Chỉn bụt là
lòng, xá ướm hỏi đòi cơ Mã tổ; Vong tài đối
sắc, ắt tìm cho phải thói Bàng công.
Áng
tư tài, tính sáng chẳng tham, há vì ở Cánh
Diều Yên Tử ; Rần thanh sắc
niềm dừng chẳng chuyển, lọ chi ngồi
am Sạn non Đông.
Trần
tục mà nên, phúc ấy càng yêu hết tấc
Sơn
lâm chẳng cốc, họa kia thực cả đồ công.
Nguyền mong thân cận minh sư,
quả
bồ đề một đêm mà chín; Phúc gặp tình
cờ tri thức, hoa ưu đàm
mấy kiếp đơm bông. |
FOURTH SESSION
Just
believe and watch: If you know the one mind, all delusions will be
gone. After transforming the three poisons,
you will realize the three bodies. To cut the
shackles from the six senses, you have to tame the six
rebels.
If
you want to change your bone structure [to become a Taoist
immortal], find and learn to make the sacred
medicines. If you ask me about the way of true
emptiness, I will say that just neither run away from nor cling to
sounds and forms.
Know
the true suchness, and believe in the wisdom; hence, you won’t
search any more for Buddha in the West or East.
Realize the true appearance, and understand the inaction
way; hence, you don’t need to toil to ask for the Zen Classics in
the South or North.
Read
the teachings from Three Baskets,
follow the rule book of Zen
garden, burn the five
kinds of incense, and don’t
need to spend for sandalwood incense.
You
are no different from Sakya Buddha, while you cultivate the mind of
kindness and righteousness, and practice the way and the
virtues. You are truly Maitreya Bodhisattva,
while you keep the precepts, and have no thoughts of envy and
desire. |
HỘI THỨ
TƯ
Tin
xem: Miễn cốc một
lòng; Thì rồi mọi
hoặc. Chuyển tam
độc mới chứng tam thân ; Đoạn lục căn,
nên trừ lục tặc.
Tìm
đường hoán cốt, chỉn xá năng
phục dược luyện đan; Hỏi phép chân
không, hề chi lánh
ngại thanh chấp sắc.
Biết
chân như, tin bát nhã, chớ còn tìm
Phật tổ Tây Đông; Chứng thực
tướng, ngõ vô vi, nào nhọc hỏi
kinh Thiền Nam Bắc.
Xem
Tam tạng giáo, ắt học đòi
Thiền uyển thanh quy; Đốt ngũ phận
hương, chẳng tốn đến
chiên đàn chiêm bặc.
Tích
nhân nghì, tu đạo đức, ai hay này
chẳng Thích Ca; Cầm giới
hạnh, đoạn xan tham, chỉn thực ấy
là Di Lặc. |
FIFTH SESSION
And
then you know! Buddha is in
the house; you don’t
need to search afar. You are
looking for Buddha, because you
neglect the source. When you
realize the nature of awareness,
you
then will know that Buddha is you.
Once
you understand five Zen sentences, then you will know how to relax
playfully in the unbounded country.
Once you understand three Buddhist sutras, then you will
know how to sit leisurely at the border of the limitless
land.
When
you practice the way and don’t cling to the senses, you are already
sitting in the scripture school and passing through the patriarch
gate. Thus, avoid the right and wrong, cling
not to sounds and forms, and beware of turning loose while walking
through miles of willow trees and paths of
flowers.
Buddha is kind and compassionate;
I
vow to be near and learn from him for countless
lifetimes. The Emperor is generous and
tolerant; once you get
in his royal court, you will have no past
burdens.
Though sewn or patched, the clothes and blankets still keep
you warm over the seasons. Though white or brown, the cooked rice
and gruel still keep you full or less hungry.
Don’t lock the eight conciousnesses, or depress the eight
winds -- the more oppression, the more
resistance. Understand
the three mysteries, then expand the three essential principles;
after cutting [a piece of diamond], then polishing
[it].
The
guitar originally has no strings; use it to play the song of the
unborn mind. The flute has
no holes; use it to play the song of peace.
Don’t pass up the root to search for the branches; I am very
sorry that the elder Cau Chi still has one finger for you to cling
to. Don’t mistake that the reflection in the
mirror steals your head; I would laugh at
Yajnadatta. Once you get
in the diamond cage, you will know that the practice is not hard;
then safely, you can swallow the bamboo
prickles. |
HỘI THỨ
NĂM
Vậy
mới hay! Bụt ở cong
nhà; Chẳng phải tìm
xa. Nhân khuấy bổn nên ta tìm
bụt; Đến cốc hay chỉn bụt là
ta.
Thiền ngỏ năm câu, nằm nhãng cong quê Hà
hữu; Kinh xem ba biến, ngồi ngơi mái quốc Tân
la.
Trong đạo nghĩa, khoáng cơ quan,
đà
lọt lẫn trường kinh cửa tổ; Lánh thị phi,
ghê thanh sắc, ngại chơi bời
dặm liễu đường hoa.
Đức
bụt từ bi, mong nhiều
kiếp nguyền cho thân cận; Ơn Nghêu
khoáng cả, lọt toàn thân
phô việc đã tha.
Áo
miễn chăn đầm ấm qua mùa, hoặc chằm
hoặc xể; Cơm cùng cháo
đói no đòi bữa, dầu bạc dầu
thoa.
Ngăn
bát thức, nén bát
phong, càng đè càng bội; Lẫy tam
huyền, nong tam yếu,
một cất một ma.
Cầm
vốn thiếu huyền, xá đàn dấu
xoang vô sinh khúc; Địch chăng có
lỗ, cũng bấm chơi xướng thái bình
ca.
Lẫy
cội tìm cành, còn khá tiếc
Câu Chi trưởng lão; Khuấy đầu
chấp bóng, ắt kham cười
Diễn Nhã Đạt Đa. Lọt quyền Kim
cương, há mặt hầu
thông nên nóng Nuốt bồng lật
cứt, nào tay phải xước tượng da. |
SIXTH SESSION
That’s true! Live with the
empty mind; thus, you will naturally enter the way. Once the three
karmas stop, your body and mind will be
peaceful. Once you attain the one mind, you will
understand the patriarch’s teachings.
Beware that only stray Zen folks grasp the texts and dig for
meanings, and see that only skillful monks can realize the principle
and knows how to live the way. Asking about
the unholy and the holy? I now say that the rain leaks through
fabric curtains, and bounces away from the
walls. Asking about the great vehicle and the
small one? I now say frankly and briefly that one is a string to
thread through the coins, and other a rope to pull up a bucket of
water from the well.
Realize that the mind is shining bright constantly; hence,
don’t worry about when the time comes for you to enter the
way. Just nurture the bright nature of the
mirror continuously; hence, don’t be disturbed by the senses and
their objects.
If
the gold still has impurities from the
ore, you have to cast it nine more times, and
forge it nine more times. Thus, all the
wealth can not make a thought of desire arising from you, who lives
happily with simple meals, though vegetables or
gruel.
Those who keep all the precepts purely in mind and in
appearance are the bodhisattvas adorning the
universe. Those who serve the king loyally and
their parents respectfully are the virtuous
persons.
You,
the meditators, have to be selective about good friends for whom you
are willing to die to repay their assistance.
You, learners of the way, have to revere the masters to whom
you have no ways to return the gratitude even if your bones are
crushed and ground. |
HỘI THỨ
SÁU
Thật
thế! Hãy xá vô
tâm; Tự nhiên hợp
đạo. Dừng tam nghiệp mới lặng thân
tâm; Đạt một lòng thì thông tổ
giáo.
Nhận
văn giải nghĩa, rạc rài nên
Thiền khách bơ vơ; Chứng lý tri
cơ, cứng cát phải nạp tăng khôn khéo.
Han
hữu lậu, han vô lậu, bảo cho hay:
the lọt, duộc thưng; Hỏi Đại thừa,
hỏi Tiều thừa, thưa thẳng
tắt: lòi tiền, tơ gáo.
Nhận
biết làu làu lòng vốn, chẳng ngại bề
thời tiết nhân duyên; Dồi cho vặc
vặc tính gương, nào có nhuốm
căn trần huyên náo,
Vàng
chửa hết quặng, xá tua chín
phen đúc chín phen rèn; Lộc chẳng còn
tham, miễn được một
thì chay một thì cháo.
Sạch
giới lòng, dồi giới tướng, nội ngoại nên
Bồ tát trang nghiêm; Ngay thờ
chúa, thảo thờ cha, đi đỗ mới
trượng phu trung hiếu.
Tham
thiền kén bạn, nát thân mình
mới khá hồi ân; Học đạo thờ
thầy, lọt xương óc
chưa thông của báo. |
SEVENTH SESSION
Thus, that’s true! The more you
practice, the more you know that Buddhist teachings are very
precious. When ignorance is gone, you will see the
mind essence more clearly. When
affliction disappears, you will immerse in the way and
morality.
Read
the sutra inside your heart, then you will see the traces of
Buddha’s words. Study the
responses from patriarchs, then you will know it’s not hard to enter
the way. Realize the root of mind, wash away all
worldly circumstances, and don’t let even an inch of dust remain.
Knock down the flagpole, know and see completely, and don’t let any
affliction linger in mind.
Kindle the flame of enlightenment, and burn down the forest
of false views from the past. Wield the
sword of wisdom, and sweep away all the passions now still
hovering. Be grateful to Buddha, hold dear your
parents, revere the masters and learn the way.
Appreciate Lord Gautama, eat no animals, keep the precepts
and be vegetarian.
To
cherish his kindness, vow to be near and learn from him for
countless lifetimes. To show
gratitude for being saved, prefer to die a million times bitterly
than to live without the Dharma.
In
case you uphold righteousness and live in the way constantly, you
are truly good even if you have only incense and flowers for
offering. In case your words proclaim the faith
and your mind has no morality, you are really bad even if you
present offerings of gold and jewels.
|
HỘI THỨ
BẢY
Vậy
mới hay. Phép bụt trọng
thay; Rèn mới cốc
hay. Vô minh hết bồ đề thêm
sáng; Phiền não rồi
đạo đức càng say.
Xem
phỏng lòng kinh, lời bụt thốt
dễ cho thấy dấu; Học đòi cơ
tổ, xá thiền không khôn chút biết nay
(nơi). Cùng căn bản,
rửa trần duyên, mựa để mấy
hào ly đương mặt; Ngã thắng
chàng, viên tri kiến, chớ cho còn
họa giữa cong tay.
Buông lửa giác ngộ, đốt hoại thảy
rừng tà ngày trước; Cầm kiếm trí
tuệ, quét cho không tính thức thuở
nay. Vâng ơn Thánh, xót mẹ cha, thờ thầy học
đạo; Mến đức Cồ, kiêng bùi ngọt, cầm giới ăn
chay.
Cảm
đức từ bi, để nhiều kiếp nguyền cho
thân cận; Đội ơn cứu
độ, nát muôn thân thà chịu đắng
cay. Nghĩa hãy nhớ, đạo chẳng
quên, hương hoa
cúng xem còn nên thảo; Miệng rằng
tin, lòng lại lỗi, vàng ngọc thờ
cũng chửa hết ngay. |
EIGHTH SESSION
Thus, that’s true! Practice
skilfully, and never quit learning. Shake away
the consciousness, and don’t let it grasp on the
mind. Be patient to watch the false thoughts
fade away, and don’t let any of them hover
around.
Those who get drunk with power and fame are all naïve
persons. Those who gather merit and wisdom are
all truly knowers.
Build bridges and roads, enhance temples and shrines, adorn
the world outside, and practice with the actual
phenomena. Hunt for the mind of joy and detachment,
nurture the mind of kindness and compassion, attain liberation in
mind, and constantly read the sutra inside your
heart.
Tame
your mind to become a Buddha, and toil to polish it
constantly; Just like
rinsing sand to find gold, you have to pick and choose so many
times.
Read
Buddha’s words, investigate patriarchs’ words, and practice the
teachings all along. Revere
Buddha, cultivate yourself, and avoid any error though as slight as
a thread of silk or a strand of hair.
Understand all the dharma sayings; hence, not a thought of
fear would arise in your mind. Guard your
senses skilfully; hence, the eight winds would not make you
move. |
HỘI THỨ
TÁM
Chưng ấy: Chỉn xá tua
rèn; Chớ nên tuyệt
học. Lay ý thức chớ chấp chằng
chằng; Nén niềm vọng
mựa còn xóc xóc.
Công
danh mảng đắm, ấy toàn là
những đứa ngây thơ; Phúc tuệ gồm
no, chỉn mới khá nên người thực
cốc.
Dựng
cầu đò, dồi chiền tháp, ngoại trang
nghiêm sự tướng hãy tu; Săn hỷ xả,
nhuyễn từ bi, nội tự tại
kinh Lòng hằng đọc.
Rèn
lòng làm bụt, chỉn xá tua một sức dồi
mài; Đãi cát kén vàng, còn lại phải nhiều
phen lựa lọc.
Xem
kinh đọc lục, làm cho bằng
thửa thấy thửa hay; Trọng bụt tu
thân, dùng mựa lỗi một tơ một tóc.
Cùng
nơi ngôn cú, chỉn chăng hề
một phút ngại lo; Rất thửa cơ
quan, mựa còn để
tăm hơi lọt lọc. |
NINTH SESSION
Thus, now I tell you. The teaching
methods used by patriarchs are very different, but they will lead
you to the same gate. If you talk only about the days after Ma To,
then you miss a previous incident when Bodhidharma met Luong Vu
De.
“The
merit from good deeds are all empty.” Those who don’t realize that
meaning are all clinging to delusions and making more mistakes.
Since the words “vast emptiness” and “don’t know” were spoken, they
have been echoing in the ears of ignorant
persons.
Bodhidharma was born in India, died in Shaolin Temple, and
pretended to be buried at the foot of the Hung Nhi
Mountain. Some
generations later, a poem was written on a wall of that temple,
saying that the human body was the bodhi tree and that the mind was
a luminous mirror.
The
elder Vuong wielded a sword and killed a cat, clearing all doubtful
thoughts about the head monk. The Zen Master Tu Ho pretended to
whistle his dog to test the responses from younger
generations.
The
rice at Lu Lang Market was very expensive; nobody was allowed to
haggle. The walkways in Thach Dau’s monastery
were so slippery; it was hard to come there to ask for the
way.
Pha
Tao took down the banners, trampling divine signs to save the
Kitchen God. Cau Chi moved
a finger, using the old style from his master.
Lam
Te’s sword and Bi Ma’s crutch were handled freely to show the way
for the asking monks. Doan’s lion
and Huu’s buffalo appeared to warn the arrogant
Buddhists.
Lifting a fan and moving a bamboo rod were all means to see
whether the learners had understood. Throwing a
ball or handing a dipper was just a means for dharma friends to show
the understanding.
Thuyen Tu moved a paddle, while the time had not come yet
for the green river to take him in for purification. Dao Ngo swung a
tablet, while the ghosts confused him with a weird
spirit. Van Yen’s dragon swallowed the universe,
scaring the observers. Nghia Ton’s
snake lay across the world, spreading rumors
afar.
The
cypress is the mind; don’t mistake that for the eastern
direction. The boy Binh
Dinh is fire; don’t mistake that for the northern
direction.
Despite that Trieu Chau served tea and Thieu Duong gave
cakes, many Zen practitioners still feel hungry. Despite having rice
fields in Tao Khe and gardens in Thieu That, the monks still leave
them untamed now.
Long
ago a monk got enlightenment when dropping a bundle of firewood or
when kindling a flame of a lamp; that was because he had absorbed a
great doubt for the truth. Long ago a
monk got enlightenment when seeing the cherry flower or when hearing
a pebble striking a bamboo tree; that was because he had calmly
watched his senses for long. |
HỘI THỨ
CHÍN
Vậy
cho hay: Cơ quan tổ
giáo; Tuy khác
nhiều đàng, Chẳng cách
mấy gang. Chỉn xá nói
từ sau Mã tổ; Ắt đã quên
thuở trước Tiêu Hoàng.
Công
đức toàn vô, tính chấp si càng thêm lỗi;
Khuếch nhiên bất thức, tai ngu mảng ắt còn
vang.
Sinh
Thiên Trúc, chết Thiếu Lâm, chôn dối chân
non Hùng Nhĩ; Thân bồ đề,
lòng minh kính, bài giơ mặt
vách hành lang.
Vương lão chém mèo, rạt thảy lòng
ngừa thủ tọa; Thầy hồ khua
chó, trỏ xem trí nhẹ con giàng.
Chợ
Lư Lăng gạo mắc quá ư, chẳng cho mà cả;
Sở
Thạch Đầu đá trơn hết tấc, khôn đến thưa đang.
Phá
Táo cất cờ, đạp xuống dấu
thiêng thần miếu; Câu Chi dời
ngón, dùng đòi nếp cũ ông ang.
Lưỡi
gươm Lâm Tế, nạng Bí Ma, trước nạp
tăng no dầu tự tại; Sư tử ông
Đoan, trâu thầy Hựu, răn đàn việt
hượm xá nghênh ngang.
Giơ
phiến tử, cất trúc bề, nghiệm kẻ học
cơ quan nhẹ nhẵn; Xô hòn cầu,
cầm mộc thược, bạn thiền hòa
chước móc khoe khoang.
Thuyền Tử rà chèo, dòng xanh
chửa cho tịnh tẩy; Đạo Ngô múa
hốt, càn ma dường thấy quái
quàng. Rồng Yểm Lão
nuốt càn khôn, ta xem chỉn
lệ; Rắn ông Tồn ngang thế
giới, người thấy ắt
dang.
Cây
bách là lòng, thác ra trước
phải phương Thái Bạch; Bính đinh
thuộc hỏa, lại trở sau
lỗi hướng Thiên cang.
Trà
Triệu Lão, bánh Thiều Dương, bầy thiền tử
hãy còn đói khát; Ruộng Tào Khê
vườn Thiếu Thất, chúng nạp
tăng những để lưu hoang.
Gieo
bó củi, nẩy bông đèn, nhân mang mới nết;
Lộc
đào hoa, nghe tiếng trúc, mặc vẻ mà
sang. |
TENTH SESSION
The
patriarchs all realized the one
emptiness, despite that
they had different personal traits. The responses
from patriarchs hide no secrets; It is just
that your mind has something to cling to and get trapped
in.
The
monks from Hinayana could not understand well, despite that Buddha
did not separate the perfect nirvana from an illusory
citadel. The bodhisattvas realized the way and
attained liberation, despite whether they lived in forests or in the
city.
Wild
mountains and serene forests are places where the recluses enjoy
living. Quiet temples and peaceful shrines are
scenes where the practitioners go strolling.
Those riding high horses under large sunshades would not win
the respect from Hell Master. Those living
in jewel palaces or in golden castles would meet many beloved
persons in hell.
Desiring power and fame, and clinging to the sense of self
and others are the thoughts that keep people
unenlightened. Living in the
way and morality, and transforming body and mind are the works that
make people enlightened.
While the eyebrows are horizontal, the nose is
vertical; Human faces
are different, but have the same structural
principle. While the holy watch, the unholy play
with thoughts; The distance
is thousands of miles away.
Thus, hear the following poem.
Living amid dust and enjoying the
way, you should let all things take their
course. When hungry,
just eat; when tired, just sleep.
The
treasure is in your house; don’t search any
more. Face the
scenes, and have no thoughts; then you
don’t need to ask for Zen. |
HỘI THỨ
MƯỜI
Tượng chúng ấy, Cốc một chân
không; Dùng đòi căn
khí. Nhân lòng ta vướng chấp khôn
thông; Há cơ tổ nay
còn thửa bí.
Chúng Tiểu thừa cốc hay chữa đến,
Bụt
xá ngăn Bảo sở hóa thành; Đấng Thượng
sĩ chứng thực mà nên, ai ghẻ có sơn
lâm thành thị.
Núi
hoang rừng quạnh, ấy là nơi dật
sĩ tiêu dao; Chiền vắng am
thanh, chỉn thực
cảnh đạo nhân du hý.
Ngựa
cao tán cả, Diêm vương
nào kể đứa nghênh ngang; Gác ngọc lầu
vàng, ngục tốt
thiếu chi người yêu quý.
Chuộng công danh, lồng nhân ngã,
thực ấy phàm phu; Say đạo đức,
dời thân tâm, định nên
thánh trí.
Mày
ngang mũi dọc, tướng tuy lạ
xem ắt bằng nhau; Mắt thánh
lòng phàm, thực cách
nhẫn vàn vàn thiên lý.
Kệ
rằng:
Cư
trần lạc đạo thả tùy duyên Cơ tắc xan hề
khốn tắc miên Gia trung hữu
bảo hưu tầm mích Đối cảnh vô
tâm mạc vấn thiền
(Ở
đời vui đạo, hãy tùy duyên, Đói cứ ăn đi
mệt ngủ liền. Trong nhà có
báu thôi tìm kiếm, Đối cảnh vô
tâm, chớ hỏi thiền.) |
Making a Song of Enlightenment While
Enjoying Forests And Streams
Being born as a human is a misfortune.
Those who know that are the ones who truly
know. I feel happy with myself for living here
these days, and laugh out loudly for seeing my wish
fulfilled.
I
cling neither to power and fame, nor to wealth and
nobility. The Tan and Han dynasties rose to become
the most powerful, and later fell apart.
I
now live as a poor person, have a place to cultivate myself, hide my
traces on this high mountain, and stay among the
wild.
The
monkeys happily murmur, making friends with me.
The
forest is so serene, while my body and mind fill with joy and cling
to nothing. Living
leisurely and having nothing in my mind, I clean the altar, revere
Buddha and heavenly beings, and keep the lamps and incense lit
everyday.
Chanting sutras and reflecting on Buddha, I vow to express
thankfulness to the three realms of beings and the four debts of
gratitude. My mind is clear and serene, and I see
the nature of awareness is shining bright.
There is no more here and there, self and
others.
Dropping all worldly
circumstances, I see beyond
the right and wrong. Taming the
one mind, I keep
watching day and night. Sitting in
this world, I don’t mind
the change. Living in the
serene forests, I let my mind
relax peacefully.
I
vow to follow the Buddhas, get complete
enlightenment, sing the
unborn song, stay in
meditation and attain liberation.
Everybody should know that this world is just a
dream; your tears
will flow compasionately, when you wake
up and see the dream is over.
Know
that your body is illusory as a floating cloud, and that all things
are emptiness as bubbles on the sea surface.
You
should come to live in a serene forest,
wear simple clothes, and practice the way
heedfully.
Don’t pay attention to what people do though good or bad
deeds. Close your mouth and seal your
ears; All things outside the way are all
adversities.
Find
a quiet place to live and mature your dharma
life; The right
time will come, and you will see the law of cause and effect
fulfilled. Be
compassionate and willing to save other beings, even if you have to
cut your flesh to feed birds and fish.
Do
not care much for your body, despite some meals leave you hungry and
some keep you full.
See
that earth, water, fire and wind are transforming your body
constantly, while the dharma body is eternally dwelling, is truly
the entire universe, is clearly before your eyes, and is shining
perfection.
The
Zen teachings ask you to see the way right in front of your eyes,
and to realize that the sounds you hear are all echoes coming
through an empty cave.
There are countless learners, but only a few, perhaps one or
two, would know how to transform a bamboo tree into a
dragon.
I
point to the north direction, and you wrongly turn to the
south. That is because your mind is
unclear. When you attain the Zen of one finger,
it takes just a moment to clear everything.
Now
hear my poem.
I
live in a serene place, and see the
mind liberated. The cool wind
is seeping through the
shade of cypress trees. Sitting on a
Zen bed beneath a tree, I read a
sutra. The two words “leisure time”
are more precious than ten thousand gold
bars. |
Đắc Thú Lâm Tuyền Thành Đạo
Ca
Sinh
có nhân thân, Ấy là họa
cả; Ai hay cốc
được, Mới óc là
đã. Tuần này mà
ngẫm, Ta lại xá
ta; Đắc ý cong
lòng, Cười riêng ha
hả.
Công
danh chẳng trọng, Phú quý chẳng
màng; Tần Hán xưa
kia, Xem đà hèn
hạ. Yên bề phận
khó, Kiếm chốn dưỡng
thân; Khuất tịch
non cao, Náu mình sơn
dã.
Vượn
mừng hủ hỷ, Làm bạn cùng
ta; Vắng vẻ ngàn
kia, Thân lòng hỷ
xả. Thanh nhàn vô
sự, Quét tước đài
hoa; Thờ phụng bụt
trời, Đêm ngày
hương hỏa.
Tụng
kinh niệm bụt, Chúc thánh
khẩn cầu; Tam hữu tứ
ân, Ta nguyền được bả.
Niệm lòng vặc vặc, Giác tính
quang quang; Chẳng còn bỉ
thử. Tranh nhân chấp
ngã.
Trần
duyên rũ hết, Thị phi chẳng
hề. Rèn một tấm
lòng, Đêm ngày đon
đả. Ngồi cong trần
thế, Chẳng quản sự
thay. Văng vẳng
ngàn kia, Dầu lòng dong
thả.
Học
đòi chư Phật, Cho được viên
thành; Xướng khúc vô
sinh. An thiền tiêu
sá.
Ai
ai xá cốc, Bằng huyễn
chiêm bao; Xẩy tỉnh giấc
hòe, Châu rơi lã chã.
Cốc
hay thân huyễn, Chẳng khác
phù vân; Vạn sự giai
không, Tựa dường bọt
bể.
Đem
mình náu tới, Cảnh vắng
ngàn kia; Dốc chí tu
hành, Giấy sồi bô
bả.
Lành
người chẳng chớ. Dữ người
chẳng hay; Ngậm miệng
đắp tai, Hề chi họa
cả.
An
thân lập mệnh. Thời tiết
nhân duyên; Cắt thịt phân
cho, Dầu là chim cá.
Thân
này chẳng quản. Bữa đói bữa
no; Địa thủy hỏa
phong, Dầu là biến
hóa.
Pháp
thân thường trụ, Phổ mãn thái
hư, Hiển hách mục
tiền, Viên dung lõa
lõa.
Thiền tông chỉ thị, Mục kích đạo
tồn; Không cốc truyền
thanh, Âm hưởng ứng
dã.
Phô
người học đạo, Vô số nhiều
thay; Trúc hóa nên
rồng, Một hai là
họa.
Bởi
lòng vờ vịt, Trỏ Bắc làm
Nam; Nhất chỉ đầu
thiền, Sát na hết
cả.
Kệ
rằng:
Cảnh
tịch an cư tự tại tâm Lương phong
xuy đệ nhập tùng âm Thiền sàng
thọ hạ nhất kinh quyển Lưỡng tự
thanh nhàn thắng vạn câm
Cảnh
vắng sống yên tự tại hồn, Bóng tùng gió
mát thổi từng cơn. Giường thiền
một quyển kinh bên gốc, Hai chữ thanh
nhàn vạn nén hơn. (Bản Việt
dịch bài kệ là của GS Lê Mạnh
Thát) |
Poems |
Thơ |
1
SEEING A SCENE
The
frosting season is gone. It’s time to
bring out the spring clothes. The Qingming
Festival comes today. Like jewels
of ruby, the steamed rice rolls lie fully on the tray, preparing for
an ancient Vietnamese custom. |
1
TỨC SỰ
Xong
múa Giá chi thử áo xuân, Hôm nay huống
gặp tiết thanh minh. Đầy mâm bánh
cuốn như hồng ngọc Phong tục từ
xưa của Việt Nam. |
2
FAREWELL TO THE TWO CHINESE ENVOYS, LY TRONG TAN AND TIEU
PHUONG MAI
Linh
Tri is far away; the farewell party stays warm in
memory. The spring breeze now can not hold your
horsewhips. You have come
as the two envoys, and become the two stars of merit that still
brighten our southern sky for days. |
2
TIỄN SỨ BẮC LÝ TRỌNG TÂN
TIÊU PHƯƠNG MAI
Thăm
thẳm Linh Trì ấm tiệc đưa Người về khôn
cách gió xuân ngừa. Nào hay sao
sứ hai ngôi phúc, Sáng rọi trời
Nam mây tối bưa. |
3
FAREWELL TO THE TWO CHINESE ENVOYS, MA HOP AND KIEU NGUYEN
LANG
You
two star envoys have brightened the southern
sky, drawing an entourage of light three
rounds a night. With deep
gratitude and affection to your country,
we
customarily make humble offerings.
Your mandarin flags now raise and fly; I wish you
healthy. Your horsewhips lash the spring breeze
now, and your horses will bring both of you home
safely. Remember my words of loyalty, and my
concern to promote harmony between our
countries. |
3
TIỄN SỨ BẮC MA HỢP
KIỀU NGUYÊN LÃNG
Trời
nam, sao sứ rọi hai ngôi Dẫn lối ba
vòng đêm sáng soi Bên ấy ơn sâu
tình dễ cảm Nơi đây tục
bạc lễ thẹn tồi Mù xông cờ
tiết thân mừng khỏe Roi vút gió
xuân ngựa kết đôi Trung thống
vạc lời xin hãy nhớ Nỗi lo đất
nước khỏi nung sôi |
4
RESPONDING POEM TO KIEU NGUYEN LANG
With
a luggage of light clouds, the spring just comes to the southern
mountain, scatters some flowers on the ‘mai’ plants, and reveals the
imperial virtue everyplace. Living in
this world, I would feel ashamed if not helping the
people. With head still looking back, you trot
the horse amid snow and fog. Stopping the
caravan sometimes, you gaze at mountains and
rivers. Tomorrow, the Nhi River will disappear
behind the smoky fog. Let’s have a
toast of red wine, fresh and cool, to purify the
mind. |
4
HỌA THƠ KIỀU NGUYÊN LÃNG
Non
nam hành lý nhẹ mây tưng Xuân đến cành
mai mới mấy bông Khắp thấy
cùng thương thiên tử đức Sống không
giúp thế trượng phu buồn Ngựa xông
sương tuyết đầu còn ngoái Mắt ngắm non
sông xe chút ngừng Sông Nhị ngày
mai mờ khói nước Rượu đào tươi
mát rửa lòng trong. |
5
EARLY FLOWERS ON THE MAI PLANT
(1)
Reflecting in water, a flower with five yellow petals
circling around shows its beauty among the coral
reefs. After three winters of wearing white,
the branch now boasts an early flower, and stands as a stick of
incense to welcome the spring. The floral
nectar perfumes, and gets sober butterflies
drunk. The night light gleams watery, and makes
sad birds thirsty. If the Moon
Lady’s ever come to this land of beautiful flowers, she would have
stayed here forever, and abandoned all the cold palaces on the
moon. |
5
HOA MAI SỚM (1)
Vàng
điểm tua hoa năm cánh tròn San hô chìm
bóng vẩy phô tuôn Ba đông cành
trắng hoa khoe trước Một nén hương
xuân nhánh hãy còn Cam lộ ngát
thơm say bướm tỉnh Dạ quang tựa
nước khát chim buồn Hằng nga nếu
biết đây hoa đẹp Quế lạnh cung
Thiềm thôi ở luôn. |
6
EARLY FLOWERS ON THE MAI PLANT
(2)
It’s
cold outside; I have not stepped over the door for five
days. The breeze from previous springs now
comes back to the old tree. From broken
ice pieces, the reflections sparkle on the
water. Seeing flowers swaying at the branches,
I forget to boil the water for tea. The moon
comes to this mountain village, and sinks along with a Vietnamese
song. A cloud hovers over the border, and
still soaks in Chinese flute melody. A branch of
flowers has strayed to my dream about you;
After waking up, I wish I would have given it to
you. |
6
HOA MAI SỚM (2)
Ngại
rét năm ngày cửa biếng ra Gió xuân
trước đã đến cây già Bóng giăng
mặt nước băng vừa vỡ Hoa trĩu đầu
cành ấm chửa pha Xóm núi trăng
chìm lời hát Việt Ải quan mây
đẫm tiếng tiêu Hồ Một cành lạc
tới giấc mơ bạn Tỉnh dậy tặng
người chẳng nỡ đưa |
7
THE SCENE OF SPRING
The
birds sing playfully, and the willow flowers
bloom. Who is painting a changing shade of
floating clouds on my front yard? A guest
comes, leans against the balcony, gazes at mountains and
clouds, and asks none
about worldly things. |
7
CẢNH XUÂN
Chim
hót nhởn nhơ, hoa liễu dày, Bóng thềm nhà
vẽ mây chiều bay Chuyện đời
khách đến thôi không hỏi Cùng tựa lan
can ngắm núi mây. |
8
JOINING A BANQUET WITH HIS ROYAL HIGHNESS VAN TUC
VUONG
The
cooks brought out reddish boiled turtle feet and amber-colored fried
horse steaks. Being a
mountain monk who kept strictly the code of discipline, I did not
share the meal though I sat at the same table with His Royal
Highness. |
8
DỰ YẾN VỚI VĂN TÚC VƯƠNG
Chân
rùa bóc đỏ mọng Yên ngựa
nướng vàng thơm Sơn tăng giữ
giới sạch Cùng ngồi
chẳng cùng ăn |
9
THAN QUANG PAGODA ON DAI LAM
MOUNTAIN
On
this high and vast realm, Than Quang Pagoda shows the sense of
serenity. Away from the sky, the moon stops here
for a visit. A dozen
palaces appear just like in a painting.
Three thousand worlds come into sight of the poetic
eyes. Life changes constantly, just like the
cloud flakes are forming a blue dog. While the
cypress trees don’t know about years and months, the monk’s head
already turns white. Burning
incense and bowing to the Buddha are few things I
do. All thinking does not cling to me
anymore. |
9
CHÙA THẦN QUANG TRÊN NÚI ĐẠI
LÃM
Bát
ngát Thần quang gợi tịch u Trời trăng ôm
cởi đến ngao du Lâu đài một
tá bày tranh vẽ Thế giới ba
ngàn lọt mắt thơ Lắm đỗi thói
đời mây thương cẩu Đâu hay tùng
cỗi trắng đầu sư Thắp hương lễ
Phật trừ đôi việc Hết thảy suy
tư mặc bỏ lờ. |
10
A
POEM FOR THE LAKE COTTAGE IN FRONT OF PHO MINH
PAGODA
After thousands of incense sticks burning, the cottage now
is full of fragrance. A flow of
cool waves rises around. The temple
gate hides in the shadow of an old fig
tree. Listen to the rise of cicada sound, and
realize the profound meaning of
autumn. |
10
ĐỀ NHÀ THỦY TẠ CHÙA PHỔ MINH
Xông
hết nghìn hương thơm ngát nhà, Mới dâng dòng
nước mát đâu xa Cửa chùa dưới
bóng đa già khép Đầu tiếng ve
thu ý đậm đà |
11
AN AFTERNOON AT THIEN TRUONG
Here
and there, the villages
are like smoke fading. Half gone and
half visible, an afternoon
is sinking. The buffaloes
arrive home, and the
herdboy’s flute song vanishes. Pair after
pair, the storks land on the field. |
11
NGẮM CẢNH CHIỀU THIÊN TRƯỜNG
Thôn
trước thôn sau tựa khói nhòa Nửa không nửa
có mé chiều sa Mục đồng sáo
vẳng trâu về hết, Cò trắng từng
đôi ruộng xuống sà. |
12
THE WESTWARD CONQUEST
The
brocade sail flies along the wind, and the whitewater waves spring
up flowers. Sitting on
the deck and feeling so tired, the soldiers don’t bother to turn
their heads. The afternoon
clouds hover on Tam Giap, where none of the geese
comes. The bright moon shines Cuu Than, where
the dragons still stay around. So cold is
the path leading to the old dream palace in which sorrows spill over
cups of wine. It is said
that the Chinese emperor is drunk with war.
Why
should humans be rushing like that? |
12
TRÊN ĐƯỜNG TÂY CHINH
Hoa
sóng tung lên buồm gấm bay Dưới mui đầu
mệt chẳng buồn quay Mây chiều Tam
Giáp nhạn không đến Trăng sáng
Cửu Than rồng có đây Lạnh lẽo
đường đi cung mộng cũ Ngổn ngang
sầu vướng rượu ly đầy Hán hoàng
mang tiếng say chinh chiến Vội vã nam
nhi chi lắm vậy. |
13
THE MOON
The
lamp burns dimly, scattering light on the bamboo bed full of
books. The autumn
fog mists the front yard, breathing night air.
Waking up, I don’t know where the sound of pestle coming
from -- just only seeing that the moon is rising
over a branch of osmanthus flowers. |
13
TRĂNG
Đầy
sách, giường song chếch bóng đèn
Sân
thu sương bủa thoáng hơi đêm Tiếng chày
thức dậy đâu hay biết Hoa mộc trên
cành trăng mới lên |
14
HIKING ON BAO DAI MOUNTAIN
The
land is so quiet, and the
shrine grows more ancient. Though the
days pass, the spring
still looks pale. Near and
far, the clouds surround the
mountain. Strewn with flowers, the
trail appears under
the scattered sunlight. Throwing a
thousand things of the
kingdom over the stream, I remind
myself of the question on the
one-hundred-year life. Leaning on
the balcony, I lift the
gem flute to my lips while the
pure moonlight pours on my dress. |
14
LÊN NÚI BẢO ĐÀI
Đất
vắng đài thêm cổ Ngày qua xuân
chửa nồng. Gần xa, mây
núi cuốn, Râm nắng, ngõ
hoa lồng. Muôn việc
nước theo nước, Trăm năm lòng
bảo lòng Tựa hiên nâng
sáo ngọc, Ngực áo, đầy
trăng trong. |
15
PLUM BLOSSOM
Fearless of the early snow, the
plum blossom stands strong like steel and
stone, wearing a simple dress and veil
amidst the winter breeze. Oh, such a
flower -- frugal like Emperor Han Van De, and heroic like Emperor
Duong Thai Tong. |
15
CÂY MAI
Sắt
đá gan lì khinh tuyết sớm Khăn xiêm mộc
mạc gió đông luồn Trần gian
kiệm ước Hán Văn Đế Thiên hạ anh
hùng Đường Thái Tông. |
16
ON THE ELEVENTH NIGHT IN THE YEAR’S SECOND
MONTH
I
spread a bamboo mat on the dragon
bed, and flow away some
sorrow with the sweet
wine. The moon shines bright, and the whole
sky appears like a river. While the
flowers fall amply on the ground, the spring emerges like a
dream. |
16
ĐÊM MƯỜI MỘT THÁNG HAI
Rượu
chút sầu vơi, vị đậm đà, Giường rồng
chiếu trúc trải yên ra Cả trời tựa
nước, trăng ngày sáng, Hoa phủ đầy
song xuân mãi mơ |
17
THE WIFE AT HOME IN SORROW
She
gets up, puts aside the curtain, and sees the roses
falling. The yellow warblers don’t sing for
feeling bitter with the spring. Far away from
the west balcony, the sun sets
for no reason, and casts the
shadows of flowers and
buds falling east. |
17
NIỀM OÁN HẬN CỦA NGƯỜI KHUÊ
PHỤ
Ngủ
dậy vén rèm, hồng thấy rơi, Hoàng ly
không hót giận xuân rồi. Lầu tây vô cớ
vầng dương lặn Bóng ngã về
đông hoa lẫn chồi |
18
AN AFTERNOON IN CHAU LANG
The
ancient temple hides
serenely amid the fog. Floating in
the quiet afternoon, a fishing
boat listens to the bell tolling. A white
seabird flies around, as the river and mountain stay
calm. The breeze stands still, the clouds
shift, and the trees appear with few red
leaves. |
18
CẢNH CHIỀU Ở CHÂU LẠNG
Chùa
cổ đìu hiu khuất khói mờ Thuyền câu
chiều quạnh tiếng chuông đưa Nước quang
non lặng vờn âu trắng Gió lặng mây
đùa cây đỏ thưa. |
19
THE LATE SPRING
When
I were young, I did not understand the existence and the
emptiness. Now the spring flowers bloom, and I am
blissful to see clearly the face of the
spring. From the Zen
bed, sitting on a grass mat, I keep watching the falling
roses. |
19
XUÂN MUỘN
Tuổi
trẻ sao từng hiểu sắc không Cả xuân hoa
nở ngất ngây lòng Đến nay đành
rõ mặt xuân ấy Nệm cỏ giường
thiền ngắm rụng hồng. |
20
AN AUTUMN AFTERNOON IN VU LAM
The
bridge reflects off the creek, and appears as flowers flying in the
air. The sun sets out there, and scatters
shadows around. So quiet here
in a thousand mountains, the red leaves are
falling. Like in a dream, I see the clouds carry
the sound of a temple bell. |
20
CHIỀU THU Ở VŨ LÂM
Lòng
khe vắt ngược bóng cầu hoa Hắt sáng
ngoài khe, vệt nắng tà Vắng vẻ nghìn
non, rơi lá đỏ Như mơ mây
đẫm tiếng chuông xa |
21
VISITING THE ROYAL TOMB CHIEU LANG IN A SPRING
DAY
Like
tigers and bears, the soldier statues stand guard at a thousand
gates. Their combat dresses and helmets show
the seven military ranks. The old
white-haired soldiers are still here, excitedly
narrating the battle of Nguyen Phong. |
21
NGÀY XUÂN THĂM CHIÊU LĂNG
Hùm
gấu nghiêm nghìn cửa. Áo mũ bảy
phẩm đầy. Lính bạc đầu
còn đó, Nguyên Phong
mãi kể say |
22
AN EARLY MORNING IN THE SPRING
Getting up and opening the door,
I
am surprised that it’s spring already.
A
pair of white butterflies joyfully flies to the
flowers. |
22
BUỔI SỚM MÙA XUÂN
Ngủ
dậy, mở cánh cửa, Xuân về đã
chẳng hay! Bươm bướm một
đôi trắng Phơi phới
nhắm hoa bay |
23
AT THE DONG THIEN LAKE
At
around the Dong Thien Lake, the flowers and grass look not very
vernal. The heaven beings feel compassionate for
the lonely scene. Suddenly, the
bell tolls from the sky. |
23
TRÊN HỒ ĐỘNG THIÊN
Cảnh
hồ Động thiên nọ, Hoa cỏ kém vẻ
xuân. Thượng đế
thương hiu quạnh Chuông Thái
thanh bỗng ngân. |
24
THE THIEN TRUONG DISTRICT
So
much lonely is this place -- with a few red among mostly
green. The clouds are gone, the rain
disappears, and some bits of mud scatter
around. After the dharma lecture, the monks
leave the hall and go back to the temple.
At
the first watch of the night, the moon already hangs high over the
harbor station, shows thirty palaces of the immortal, and reflects
the shades of eight thousand towers. The scene at
Pho Minh Temple is the same as old times.
I
still see my royal father’s face in dreams, and on the
walls. |
24
PHỦ THIÊN TRƯỜNG
Rậm
lục thưa hồng thêm quạnh hiu Mây quang mưa
tạnh ngấn bùn tiêu Nhà trai
giảng đoạn sư về viện Quán bến canh
đầu cầu nguyệt treo Ba chục cung
tiên giường tối đặt Tám nghìn
bóng tháp triều xuân reo Phố minh
phong cảnh y như cũ Phảng phất
hình cha mộng thấy nhiều |
25
A
SONG FOR THE BAMBOOS
Standing amid the cold snow, keeping emptiness inside, and
facing the fog – You, the
bamboo stalks, are so hard. If I want to
keep you as a servant, that would be against the
nature. |
25
BÀI MINH ĐỀ TRÚC NÔ
Ruột
rỗng, tuyết giải Đốt cứng,
sương phơi Mượn ngươi
làm tớ, E trái tính
trời. |
26
AT THE MOUNTAIN COTTAGE, FEELING INSPIRED
(1)
Nobody ties you; why do you ask for
liberation? Once having
no worldy thoughts, you don’t need to search for the
holy. The monkeys
are relaxing; the horses, tired; and the humans,
old. The cottage in the clouds looks like
years ago, and so does the Zen
stupa. |
26
MẠN HỨNG Ở SƠN PHÒNG (1)
Ai
buộc mà đi giải thoát tìm? Không phàm
sao phải kiếm thần tiên Vượn mòn,
ngựa mỏi ta già phải. Như cũ am mây
một sập thiền. |
27
AT THE MOUNTAIN COTTAGE, FEELING INSPIRED
(2)
The
right and wrong in my mind are falling off alongside the flowers in
the morning. Fame and
wealth are chilled in my mind like the rains last
night. The flowers are dying; the rains, gone;
and the mountains, serene. A bird chirps
a sound, and the spring is leaving
again. |
27
MẠN HỨNG Ở SƠN PHÒNG (2)
Phải
trái tâm theo hoa sớm rơi Lợi danh lòng
lạnh mưa đêm rồi Hoa tàn, mưa
tạnh non im ắng Một tiếng
chim kêu xuân hết thôi. |
28
A
POEM TO CHINESE ENVOY LY TU DIEN
The
Chinese Emperor showers rains of kindness on every
place. A phoenix emerges from red clouds
and holds at its beak a red royal
proclamation. The peaceful
air spreads far to this newly cultivated land, joining the heavenly
river to wash away the dirt of war. Everyone says
that despite the imperial letter has only ten lines, it sounds much
better than the musical harmony from a five-string
guitar. The love from heaven and earth does not
discriminate against north or south. Why should we
worry about the tough road under thunder and
storm? |
28
TẶNG SỨ BẮC LÝ TƯ DIỄN
Ơn
Hán tràn trề mưa móc tuôn Chiếu son
phượng ngậm khỏi mây hồng Khí hòa góc
đất đều lan tới Bụi chiến
sông trời rửasạch trơn Thảy bảo thư
vua mười lối viết Còn hơn đàn
Thuấn năm dây đờn Đất trời
thương hết không nam bắc Sấm sét sao
lo lại phải bươn |
29
A
PRAISE TO TUE TRUNG THUONG SI
You
stand higher for those who try to
look high, become
hardwood for those who try to
drill, and appear
suddenly in front then
in rear of those who try to
portray you. That is
called as the strong Zen from Tue
Trung Thuong Si. |
29
CA NGỢI THƯỢNG SĨ TUỆ TRUNG
Nhìn
lên càng cao Dùi càng bền
cứng Chợt ở phía
sau Thấy liền trước
đứng Cái đó gọi là
Thiền Thượng sĩ vững |
30
A
POEM TO THE TEMPLE OF HUONG CO CHAU VILLAGE
Confined in a breath, human life is
short; larger than
two oceans of gold, human greed
is vast; while being jailed in the palace of
evil, human
suffers. Blissful incomparably are
those who enter the
Buddha land. |
30
ĐỀ CHÙA THÔN HƯƠNG CỔ CHÂU
Số
đời một màn kéo, Tình người
đôi mắt ngân. Cung ma chật
hẹp lắm, Cõi Phật khôn
xiết xuân. |
31
DEATH POEM
If
you constantly see that all
things are unborn and that all
things are undying, all Buddhas
appear constantly in front of
your eyes. Nothing is coming or
going. |
31
KỆ THỊ TỊCH
Hết
thảy pháp không sinh Hết thảy pháp
không diệt Nếu hay hiểu
như vầy Chư Phật
thường trước mặt Đến đi sao có
đây |
32
THE BODY
Your
body is like a breath entering and
leaving the nose. Life is like
a cloud flowing with
the wind over a mountain. Can you hear
that a swamphen is crying and see that
the moon is shining? If you think
that is something normal, you are
losing the springtime. |
32
THÂN NHƯ
Thân
như hơi thở vào ra mũi Thế tựa gió
luồn mây núi xa Đỗ quyên rền
rĩ trăng ngày sáng Đừng để tầm
thường xuân luống qua |
33
YOU SHOULD REMEMBER
You
should remember the ancient
story of Coi Ke. We still have
Hoan and Ai provinces, where our
army of one hundred thousand soldiers is waiting to go to
war.
(NOTE: The Marshal Tran Hung Dao composed this two-sentence
poem to remind King Tran Nhan Tong that the Vietnamese kingdom had
enough strong forces to fight against the
invaders.) |
33
NGƯƠI NÊN NHỚ
Cối
kê việc cũ ngươi nên nhớ, Hoan, Ái đang
còn chục vạn quân
(GHI CHÚ: Tướng Trần Hưng Đạo nói hai câu thơ này để
nhắc Vua Trần Nhân Tông rằng nước Việt còn có đủ binh hùng
tướng mạnh để chống ngoạI xâm.) |
34
INSPIRED
The
stone horse galloped twice to save our
country. Now the mountains and rivers will be
safe as a golden basin for a thousand
years. |
34
TỨC SỰ
Xã
tắc hai phen chồn ngựa đá, Non sông
nghìn thuở vững âu vàng. |
35
RESPONDING POEM TO LY TU DIEN
Having no talent, I am ashamed
with the world; Having many
health problems, I could not
go north to see the Emperor. |
35
HỌA THƠ LÝ TƯ DIỄN
Tự
xét không tài thẹn được đất Chỉ vì nhiều
bệnh thiếu chầu trời. |
Zen Conversations
At
the beginning of a dharma session, Tran Nhan Tong burnt incense,
commemorated Buddha’s grace, then stepped onto stage. After a lead
monk struck a gong, Tran Nhan Tong said, “Gautama Buddha came to
this world for a great cause, preaching and moving his mouth for
forty-nine years; however, not a word was spoken. For you all
now, I come to this stage; what should I talk?”
After staying silent for some moments, he recited the
following poem.
Your
body is like a breath entering and leaving the
nose. Life is like a cloud flowing with the
wind over a mountain. Can you hear
that a swamphen is crying and see that the moon is
shining? If you think that is something normal,
you are losing the springtime.
Tran
Nhan Tong hit the table once, then said, “There is nothing here?
Come out, come out.”
***
A
monk asked, “What is Buddha?” He replied,
“To accept just like ancient times is to go
wrong.” “What is Dharma?”
He
replied, “To accept just like ancient times is to go
wrong.” “What is Sangha?”
He
replied, “To accept just like ancient times is to go
wrong.” The monk asked again, “How is the
ultimate?”
He
replied, “I already gave you all eight words, and have nothing more
to tell you.”
The
monk asked, “What is the way upward?” He replied,
“Just like raising a stick to poke the sun and the
moon.”
The
monk asked, “Why do you use the old koan?”
He
replied, “Each time recollected, each time it’s
renewed.” The monk asked, “What is the special
transmission outside the scriptures?” He replied,
“A frog can not jump higher than its head.”
The
monk said, “After jumping higher than its head,
then…” He replied, “…then following other frogs
to jump into muddy swamps.” The monk
said, “Still jumping inside, not outside the
ring.”
Tran
Nhan Tong shouted loudly, “You, a blind guy! What do you
see?” The monk said, “Why does a great
virtuous master like you now deceive people?”
Tran
Nhan Tong uttered, “Hum, hum.” While the
monk was thinking, Tran Nhan Tong reached out to hit
him. The monk was still
pondering.
Tran
Nhan Tong shouted out loudly. The
monk shouted back.
Tran
Nhan Tong said, “I was shouted at by you – once, and twice. How is
the ultimate? Say quick now, say quick now!”
The
monk pondered long.
Tran
Nhan Tong gave a shout, then said, “Devious wild fox! You are just
full of slyness. Where is it now?”
The
monk bowed and moved back.
***
A
monk asked, “Dear Master, you have practiced diligently for many
years; among the six powers of Buddha, how many do you posess
now?”
Tran
Nhan Tong said, “I also have the six powers.”
Monk
said, “Not saying about the other five powers, I want to ask about
the power of knowing other people’s thoughts.”
Tran
Nhan Tong said, “Buddha knows all and see all the minds in the whole
country.”
The
monk raised a closed fist high and said, “Knowing all and seeing
all, then you should know what is inside this.”
Tran Nhan Tong said, “It’s like form, and it’s like
emptiness; also, it’s neither form nor
emptiness.”
Monk
said, “Long time ago, a monk asked The Most Reverend Lang Gia,
‘Originally purity… Suddenly there appeared the mountains, rivers
and lands. How could that happen?” Tran Nhan
Tong said, “Just like a fishing boat sailing upon the high
sea.”
Monk
said, “What does that mean?” Tran Nhan
Tong said, “There exists a land beyond the waves and fog; you
should skillfully contemplate.”
***
Question (Q): What is the family tradition of past
Buddhas? Answer (A): The forest garden is left
lonely, having no keeper; The flowers, white plum and red cherry,
bloom naturally.
Q:
What is the family tradition of present
Buddhas? A: That family tradion is shown when the
whitecaps welcome swallows in the early morning, and when the red
cherry trees in the immortal garden get excited with spring
breeze.
Q:
What is the family tradition of future Buddhas?
A:
The beach is waiting for the tides; the sky, for the moon. Upon
hearing a flute song echoed from a fishing village, the traveler
feels homesick.
Q:
What is your family tradition? A: Covering
clouds with a tattered coat, eating porridge in the morning,
watering the moon with an old vase, and drinking tea at
night.
Q:
How could Linh Van, upon seeing the cherry flowers, get
enlightened? A: They bloom
and wilt themselves when the seasons come and go. Though being
asked, the King of Winter has no words to say.
Q:
‘When you kill a person, don’t blink.’ What does that saying
mean? A: So brave through the whole body for
one who kills [a compound personality].
Q:
Could a great Buddhist practitioner fall back into the causality
circle? A: Those who scold Buddha with their
bloody-bowl mouths and those who chop the Zen forest with their
sharp-sword teeth will fall into the lowest hell after death;
however, only the great practitioners would see their laughs become
the chanting of praises to Avalokitesvara
Bodhisattva.
Q:
Hovering over a field, the storks sprinkled a thousand
snowflakes. On a shrub, a
yellow songbird appeared as a flower. How was
that? A: Wrong!
Q:
Dear great master, please explain to us.
A:
Hovering over a field, the storks sprinkled a thousand
snowflakes. On a shrub, a
yellow songbird appeared as a flower.
Monk
said: Those were my sentences. A: When you
know how the immortality medication was made, you will understand
that the sacred pills are truly purple sand.
Q:
What is the pure dharma body? A: A golden
chisel drops into lion feces. An ugly man carries a bundle of
fragrant incense sticks.
Monk
said: Dear Master, I don’t understand.
A:
Don’t learn to haggle over the price; Don’t mistakenly laugh at the
honest persons.
Q:
What is the complete reward body? A: The eagle
flies high in the sky and stops the wind. The dragon’s jewel has the
power to make the sea calm, cool and clear.
The
monk bowed.
Tran
Nhan Tong said: You already has it fully with all merit and power.
You now walk tilting, and can not realize that.
Q:
What about the countless transformation bodies?
A:
The cloud thickening, the fog coming, and the sky hazing –
they all are just one inch of water originally appearing in front of
your mind.
Monk
said: Yes, that is so right. Tran Nhan
Tong said: It is so laughable for those who try to bag home the
clouds around the mountainsides. If you do like that, you will go to
hell and swallow hot iron balls. Monk bowed
and moved out.
*** Phap Loa
said: Talking about mythology and discussing about historiology are
all for fun. How could I speak a sentence that is not stuck in
words?
Tran
Nhan Tong said: The winter wind breezes, and [then you see] the
flowers bloom. The chariot moves, and [then you hear] the wheels
clatter.
Notifying Phap Loa’s intention to speak, Tran Nhan Tong
said: It won’t be useful, despite the bird sings with its bloody
beak [and despite you ask constantly for the ultimate secret of
Zen]. The western mountain is again covered by the late-afternoon
clouds.
Phap
Loa said: What about when there is not a cloud in sight for a ten
thousand miles? Tran Nhan
Tong said: It rains so hard.
Q:
And when the clouds cover the sky for a ten thousand
miles? A: The moon shines
bright.
Q:
How about the ultimate? A: Don’t
touch that. If you touch that, you will get thirty strokes of the
cane. Q: What is the original
face?
Tran
Nhan Tong stayed silent briefly, then asked: Do you
understand? Phap Loa
said: No. Tran Nhan Tong hit Phap
Loa.
Phap
Loa asked: How about the thirty two good marks and eighty good signs
[on the physical body of Buddha]? Tran Nhan
Tong said: Those who try to see me via forms and seek me via sounds
have embarked on a wrong path; they can not see the Thus Come
One.
Phap
Loa said: What is Buddha? Tran Nhan
Tong said: Broken rice and bran are all in the same
mortar.
Phap
Loa said: What is the intention of the patriarch who came from
India? Tran Nhan Tong said: A cake in a
painting.
Phap
Loa said: What is the core meaning of Buddhism?
Tran Nhan Tong said: In one same tunnel, all the soils have
no difference.
Phap
Loa said: A monk asked Trieu Chau, “Does a dog have Buddha nature?”
Trieu Chau said, “No.” What did that
mean?
Tran
Nhan Tong said: Salt in the seawater; blue adhesive in the
color.
Phap
Loa said: Whether we say ‘things exist’ or ‘things don’t exist’,
both sentences are all vines climbing trees. What did that
mean?
Tran
Nhan Tong then said the poem below.
‘Things exist’ or ‘things don’t
exist’? Both
sentences would become all vines drying up after the tree falls and
leaves bruises on the monk’s head.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Both sentences would become all leaves flying off to reveal
the essence when the autumn wind blows; like flying swords, both
have hurt countless people.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Those sentences create the schools of eternalism and
nihilism, making people climb mountains and cross rivers for
nothing; it’s just like crushing tiles to search for rice, or
pricking into a turtle’s shell to start a
fire.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Say
neither existence nor emptiness.
It’s just like marking on your boat at the spot where your
sword slipped into the river, or searching for a horse similar to
the one described in an ancient book.
‘Things exist’ or ‘things don’t
exist’? Don’t say none; don’t say
both. It’s just like using snow to make a hat,
or like sewing flowers to make shoes. Don’t hug a
tree to wait for a rabbit.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
From old times to now, mistaking the pointing finger for the
moon has drowned so many people on the
ground.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Thusness, thusness. The word opens before your eyes, right
in front of your nose.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Peering left or peering right, mouthing words or howling
words – only making noise uselessly.
‘Things exist’ or ‘things don’t exist’?
Anxiety comes along with them.
Just cut off the vines, then live happily ever
after.
Tran
Nhan Tong then moved out. |
Tham Vấn
Mở
đầu pháp hội, Ngài niêm hương báo ân xong bước lên tòa. Vị Thượng
thủ bạch chùy v.v… rồi Ngài nói:
-
Thích-ca Văn Phật vì một đại sự mà xuất hiện giữa cõi đời này, suốt
bốn mươi chín năm chuyển động đôi môi mà chưa từng nói một lời. Nay
ta vì các ngươi lên ngồi tòa này, biết nói chuyện gì
đây?
Ngồi
giây lâu, Ngài ngâm:
ÂM: Thân như hô
hấp tỹ trung khí, Thế tợ phong
hành lãnh ngoại vân. Đỗ quyên đề
đoạn nguyệt như trú, Bất thị tầm
thường không quá xuân.
DỊCH: Thân như hơi
thở ra vào mũi, Đời giống mây
trôi đỉnh núi xa. Tiếng quyên
từng chập vầng trăng sáng, Đâu phải tầm
thường qua một xuân.
Ngài
vỗ bàn một cái nói:- Không có gì sao? Ra đây! Ra
đây!
***
Có
vị Tăng hỏi: - Thế nào là
Phật? Ngài đáp: - Nhận đến
như xưa vẫn chẳng phải. - Thế nào là
pháp? - Nhận đến như xưa vẫn chẳng
phải. - Thế nào là Tăng?
-
Nhận đến như xưa vẫn chẳng phải. - Cứu kính
thế nào?
Đáp: Bát chữ đã
bày trao hết sạch, Đâu còn có
việc nói cùng ngươi. (Bát tự đả
khai phân phó liễu Cánh vô dư sự
khả trình quân)
Lại
hỏi:- Thế nào là một việc hướng thượng?
Ngài đáp:- Đầu gậy khêu nhật nguyệt.
-
Dùng công án cũ làm gì? - Một lần
nhắc lại một lần mới. - Thế nào là
giáo ngoại biệt truyền? - Ễnh ương
nhảy không khỏi đấu. - Sau khi ra
khỏi đấu thì thế nào? - Lại theo
con ếch nhảy xuống bùn. - Vẫn là nhảy
chẳng khỏi.
Ngài
bèn lớn tiếng nạt: - Kẻ mù! Thấy
cái gì? - Đại Tôn đức lừa người làm
gì?
Ngài
liền “hừ, hừ”. Vị Tăng suy
nghĩ. Ngài liền
đánh. Vị tăng lại
suy nghĩ để hỏi.
Ngài
liền hét. Vị tăng cũng hét.
Ngài
hỏi: - Lão tăng bị một cái hét, hai cái hét
của ngươi, rốt cuộc thế nào? Nói mau! Nói mau!
Vị
tăng suy nghĩ.
Ngài
lại hét một tiếng, nói: - Con chồn
hoang quỉ quái! Vừa rồi tinh lanh, giờ ở chỗ
nào?
Vị
tăng lễ bái lui ra.
***
Tăng
hỏi: - Đại tôn đức khổ nhọc tu hành, đã trải
qua nhiều năm, đối với sáu thông của Phật, Ngài đã được mấy
thông?
Ngài
đáp: - Cũng được sáu
thông.
-
Năm thông kia gác qua, thế nào là tha tâm
thông?
-
Đầy cả quốc độ, có bao nhiêu thứ tâm, Như Lai đều biết, Như Lai đều
thấy.
Vị
tăng liền đưa nắm tay lên nói: - Đã biết hết
thấy hết, vậy biết cái này có vật gì? Ngài
đáp: - Như có như không, chẳng phải không
chẳng phải sắc.
-
Xưa tăng hỏi Hòa thượng Lang Gia: “Thanh tịnh bản nhiên, vì sao chợt
sanh sơn hà đại địa?” Ý chỉ thế nào? - Thật giống
thuyền chài ra biển.
- Ý
này thế nào? - Ai biết nơi
chốn khói sóng xa khơi kia, riêng có chỗ nên suy
nghĩ.
***
Hỏi:- Thế nào là gia phong Phật quá
khứ? Đáp: Vườn rừng vắng vẻ ai xem
sóc Lý trắng
đào hồng hoa tự nhiên.
Hỏi:- Thế nào là gia phong Phật hiện
tại? Đáp: Gia phong sóng bạc mê yến
sớm Tiên uyển đào
hồng say gió xuân.
Hỏi:- Thế nào là gia phong Phật vị lai?
Đáp: Bãi biển chờ triều trời đợi
nguyệt Xóm chài
nghe sáo khách nhớ nhà.
Hỏi:- Gia phong Hòa thượng thế nào?
Đáp: Áo rách che mây, sáng ăn
cháo Bình xưa
tưới nguyệt, tối uống trà.
Lại
hỏi:- Ngài Linh Vân khi xem hoa đào ngộ thì thế
nào? Đáp: Tự nở tự tàn theo
thời tiết
Đông quân bị hỏi cũng khôn lời.
Hỏi:- Khi giết người không nhìn lại thì
sao? Đáp: - Gan dạ cùng
mình.
Hỏi:- Người đại tu hành lại rơi vào nhân quả hay
không? Đáp: Miệng dường chậu
máu chê Phật Tổ Răng
như kiếm bén gặm rừng thiền. Một
mai chết đọa A-tỳ ngục, Cười
ngất Nam-mô Quán Thế Âm.
Hỏi: Dưới ruộng bầy cò ngàn điểm
tuyết Trên cây
oanh đậu một cành hoa, Thì thế
nào? Đáp:- Lầm!
Hỏi:- Theo Đại tôn đức thì thế nào?
Đáp: Dưới ruộng bầy cò ngàn điểm tuyết
Trên cây oanh đậu một
cành hoa.
Tăng
nói:- Đó là câu nói của tôi. Đáp: Muốn
biết thần tiên lò luyện thuốc Linh đơn vốn thiệt tử
châu sa.
Hỏi:- Thế nào là thanh tịnh pháp thân?
Đáp: Đục vàng rơi trong phân sư tử
Người đen đúa vác
bó hương thơm.
Tăng
thưa:- Học nhân không hiểu. Đáp:
Chớ học thói hồ đồ trả giá Cười người
chân thật dối lầm nhau.
Hỏi:- Thế nào là viên mãn báo thân?
Đáp: Cánh bằng bay bổng dừng cơn gió
Ly châu lắng lạnh
biển trong ngần. Vị tăng lễ
bái.
Ngài
bảo: Nguyên lai đầy đủ nhiều công dụng
Bởi chú quàng xiên chẳng được thành.
Hỏi:- Thế nào là thiên bách ức hóa
thân? Đáp: Mây dồn sương phủ trời mù
mịt Tấc nước
như xưa trước đỉnh đầu.
Tăng
nói:- Đúng thế. Ngài bảo:Cười
ngất kẻ gom mây dưới đảnh
Bốn bề nuốt lấy hòn sắt tròn. Vị tăng lễ
bái lui ra.
***
Pháp
Loa hỏi:- Nói huyền nói diệu, luận cổ bàn kim, đều thuộc thứ nói
đùa, một câu không kẹt trong ngôn ngữ làm sao nói
được?
Ngài
đáp:Gió đông dìu dịu ngàn hoa nở
Lách cách vành xe một tiếng vang.
Pháp
Loa toan mở miệng nói, Ngài liền bảo:
Chim hót máu tuôn vẫn vô dụng
Non tây như trước phủ mây chiều.
Pháp
Loa: Khi muôn dặm mây tạnh thì thế nào?
Ngài: Mưa tầm tã.
Hỏi:- Khi muôn dặm mây che kín thì thế
nào? Đáp:- Trăng vằng
vặc.
-
Cứu kính thế nào? - Chớ động
đến, động đến ăn ba mươi gậy. - Thế nào là
bản lai diện mục?
Ngài
im lặng giây lâu hỏi:- Hiểu chăng? Đáp:- Chẳng
hiểu. Ngài liền đánh.
Pháp
Loa hỏi: Thế nào là ba mươi hai tướng tốt tám mươi vẻ
đẹp? Ngài đáp:Nếu dùng sắc thấy
ta,
Dùng âm thanh cầu ta,
Người ấy hành đạo tà,
Không thể thấy Như Lai.
Pháp
Loa: Thế nào là Phật? Ngài đáp: Tấm
cám ở dưới cối.
-
Thế nào là ý Tổ sư từ Ấn sang? - Bánh
vẽ.
-
Thế nào là đại ý Phật pháp? - Cùng hầm,
đất không khác.
-
Xưa có vị tăng hỏi Triệu Châu “con chó có Phật tánh không”, Triệu
Châu nói “không”, ý chỉ thế nào?
Đáp: Chất muối ở trong
nước
Keo xanh ở trong sắc.
Hỏi:- Hữu cú vô cú như bìm leo cây, khi ấy thế
nào?
Ngài
bèn nói kệ (Việt dịch của HT Thích Thanh Từ):
Hữu cú vô cú
Bìm khô cây ngã
Mấy kẻ nạp tăng
U đầu sứt trán.
Hữu cú vô cú
Thể lộ gió thu
Hằng hà sa số
Va đao chạm bén.
Hữu cú vô cú
Lập tông lập chỉ
Đập ngói dùi rùa
Trèo non lội nước.
Hữu cú vô cú
Chẳng có chẳng không
Khắc thuyền tìm kiếm
Tìm ngựa cứ hình (bản đồ).
Hữu cú vô cú
Hồi hỗ, hay không
Nón tuyết giày hoa
Ôm cây đợi thỏ.
Hữu cú vô cú
Tự xưa tự nay
Chấp tay quên trăng
Đất bằng chết chìm.
Hữu cú vô cú
Như thế như thế
Chữ bát mở ra
Sao không nắm mũi?
Hữu cú vô cú
Ngó tả ngó hữu
Lau chau mồm mép
Ồn ào náo động.
Hữu cú vô cú
Đau đáu lo sợ
Cắt đứt sắn bìm
Đó đây vui thích.
Ngài bèn bước xuống
tòa. |
Postscript
After Buddha, not a word should be spoken, because his
dharma talks are still echoing now. Thus, the Zen
patriarchs spoke only words of silence, and made so many gestures to
illustrate the meanings of Buddha’s
words.
Seeing the flower from Buddha’s hand, the patriarchs jumped
into the ring, danced in four directions, laughed in unison, and all
pointed fingers to the bloom. If we can not clearly hear Buddha’s
words or see the flower being lifted high, we should carefully watch
the dharma dance enjoyed by partriarchs to find a path to enter the
ring. Especially, just watch Tran Nhan Tong.
The
show is beautiful; however, is there truly a path leading to
liberation? We see that the patriarchs walked, ran, jumped, danced
and hopped onto so many different paths around the flower. So, when
we see the maze of footprints left by patriarchs, should we say that
that is truly a pathless way?
Tran
Nhan Tong replied that Buddha had not spoken a word in forty-nine
years. Not a word was spoken, while we still hear now the echoes
from Buddha’s dharma talks? That means that we should hear the
soundless sound? Tran Nhan Tong then said that the practitioners
could not see and hear Buddha via forms and sounds. Does that mean
that we can only see and hear Buddha via the formless and the
soundless?
What
should we do now? Form appears and disappears; sound arises and
vanishes; however, we want to enter the realm of undying
peace.
Let’s see the form and hear the sound again. The nature of
awareness is shining bright, recognizing the form and sound. The
form and sound come and go, while the nature of awareness neither
comes nor goes. It’s just there, just like the reflecting nature of
a clear mirror, and like the echoing nature of an empty
hall.
The
nature of awareness has no form, so the mirror displays so many
different forms; it has no color, so we can see so many different
colors around us. Thus, it is formless; ditto, it is
soundless.
That
is why Tue Trung said, “Just know that all scenes come from your
mind. Realizing that the mind and scenes are originally empty, you
will see the enlightenment in all places.”
The
form appears in the mirror and then disappears, but the reflecting
nature of the mirror is still there, serene and clear. The sound
arises in the mind and then vanishes, but the nature of awareness is
still there, hearing and recognizing. Hence, we can see that Buddha
is currently holding the flower, see that the flower is right now
being lifted from his hand – from his one hand. Hence, when we see
the flower from his one hand, we are hearing the clap of one
hand.
The
patriarchs saw, and we can see now – not only seeing a flower, but
also seeing the nature of awareness; ditto with the
sound.
The
flower is being lifted high, the bird is flying and the cloud is
floating; however, they all are originally empty, and truly
motionless. When we realize that all things come from the mind, then
we will see in all places the realm of motionless peace, in which
there is no such thing as time or suffering.
Thus, we can see the flower and hear the clap of one hand
when we feel and interact via first impressions from the choiceless
awareness, which behaves like the reflecting nature of a mirror and
like the echoing nature of an empty hall.
When
we hear a bird singing, the first impression does not show us where
the melody comes from. When we hear and just hear only, we don’t
make any choice that whether we like or dislike the melody, and
don’t make any judgement that the melody comes whether from the TV
or computer, from the front yard or back yard. When we hear and just
hear only, we realize that the melody is manifested in the mind.
Each of us would hear the melody
differently.
And
thus, we know that the melody is the mind being manifested, and know
that all things are truly quiet, serene and
peaceful.
When
we see a bird singing on a tree in a forest, and if not a thought
arises, then we see that there is no such thing as the self, and see
that we are the bird and that we are the song; we are the entire
universe.
Furthermore, if there is nobody around there, if there is
nobody there to do the seeing or hearing, the question is that is
there any bit of sound? And is there any bit of sound being
manifested in mind?
Or
should we answer that the four phrases -- existence,
nonexistence, both existence and nonexistence, neither existence nor
nonexistence – can not be applied?
Similarly, we can also understand Tran Nhan Tong via The
Prajna Paramita Heart Sutra, in which Buddha stated that form was
emptiness, and that emptiness was form. Thus, we are really living
in the realm of emptiness.
Just
watch the mind. Before a thought arises, that is the formless
emptiness. When a thought arises, a form appears. Before the flower
is seen, that is the formless seeing. Before a sound is heard, that
is the formless hearing. We are all bathing in the river of form and
emptiness. The water in river is the emptiness, and the waves are
the forms; they have no difference.
Hence, when seeing, just see and see only; when hearing,
just hear and hear only. Live with the nature of awareness – the
choiceless awareness. That is when we live with the unborn mind.
Just watch the mind, and see the nature of awareness. Tran Nhan Tong
said so.
A
few words should be added here. The translation might not transfer
well, and this humble postscript might be deficient; however, this
is the best that the writer can do. If there is any merit in this
book, it is due to the Zen Masters in Vietnam, some of whom taught
the writer directly and compassionately, while others taught
indirectly via their poems and sayings. If any mistake is found in
this book, it is the writer’s solely
responsibility.
May
these words inspire those who want to learn the way of Zen, help
those who are praticing, and become a rain of flowers to praise
those who have entered the gateless gate.
The
End |
Lời Thêm
Sau
Đức Phật, không lời nào nên nói nữa, bởi vì pháp thoại của ngài vẫn
còn đang âm vang. Do vậy, các tổ sư Thiền Tông chỉ nói bằng lời vô
ngôn, và làm nhiều động tác để hiển thị ý nghĩa lời
Phật.
Nhìn
thấy đóa hoa trên tay Phật, chư tổ đã phóng vào vòng, nhảy múa nơi
bốn hướng, cười vang đồng điệu, và cùng chỉ tay về đóa hoa. Nếu
chúng ta không có thể nghe rõ lời Phật hay thấy rõ đóa hoa đang đưa
cao, chúng ta nên cẩn trọng quan sát điệu pháp vũ chư tổ đang vui
hưởng để tìm lối nhập môn. Đặc biệt, hãy nhìn vào ngài Trần Nhân
Tông.
Màn
trình diễn đẹp tuyệt; tuy nhiên, thực sự có một lối đi tới giải
thoát? Chúng ta thấy chư tổ đi bộ, chạy, nhảy, múa và phóng người
vào quá nhiều lối khác nhau quanh đóa hoa. Do vậy, khi chúng ta thấy
mê lộ của các dấu chân do chư tổ để lại, ta nên nói rằng thực sự đó
có phải là lối đi không lối đi?
Ngài
Trần Nhân Tông trả lời rằng Phật không nói lời nào trong 49 năm.
Không lời nào nói, trong khi chúng ta còn đang nghe âm vang từ pháp
thoại của Phật? Thế nghĩa là chúng ta nên nghe âm thanh vô thanh?
Rồi ngài Trần Nhân Tông nói rằng người tu không có thể thấy và nghe
Đức Phật xuyên qua sắc tướng và âm thanh. Thế có nghĩa là chúng ta
chỉ có thể thấy và nghe Đức Phật qua vô tướng và vô
thanh?
Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Sắc tướng hiện ra, rồi
biến mất; âm thanh sinh khởi và tan biến; nhưng chúng ta muốn vào
cõi an bình bất tử.
Hãy
nhìn vào sắc tướng và nghe âm thanh lần nữa. Tánh biết đang chiếu
sáng, nhận ra sắc và thanh. Sắc và thanh tới và đi, nhưng tánh biết
không tới, không đi. Nó chỉ ơ đó, hệt như tánh chiếu của gương sáng,
và như tánh vang dội của tòa nhà trống.
Tánh
biết không có hình tướng, nên gương hiện ra rất nhiều hình khác
nhau; nó không có màu sắc, nên chúng ta có thể thấy nhiều màu khác
nhau quanh ta. Thế nên, nó là vô tướng, vô hình, vô ảnh; tương tự,
nó là vô thanh, không tiếng, không âm thanh.
Đó
là lý do ngài Tuệ Trung nói, “Cảnh cảnh từ tâm sanh. Tâm cảnh xưa
nay không. Chốn chốn ba-la-mật.”
Hình
tướng xuất hiện trong gương và rồi biến mất, nhưng tánh chiếu của
gương vẫn ở đó, lặng lẽ và trong trẻo. Âm thanh khởi trong tâm và
rồi biến đi, nhưng tánh biết vẫn ở đó, nghe và nhận biết. Do vậy,
chúng ta có thể thấy rằng Đức Phật hiện đang cầm đóa hoa, thấy rằng
hoa hiện đang đưa cao từ tay ngài – từ một tay. Do vậy, khi chúng ta
thấy hoa từ một tay ngài, chúng ta đang nghe tiếng vỗ của một bàn
tay.
Chư
tổ thấy, và chúng ta có thể thấy bây giờ -- không chỉ thấy hoa,
nhưng cũng thấy tánh biết; tương tự với âm
thanh.
Hoa
được cầm lên, chim đang bay và mây đang trôi; tuy nhiên, tất cả
chúng đều nguyên vốn là không, và thực sự bất động. Khi chúng ta
nhận rằng vạn pháp từ tâm sinh, thì chúng ta sẽ thấy mọi nơi chốn
đều là cõi an bình bất động, trong đó không hề có gì gọi là thờI
gian hay khổ đau.
Do
vậy, chúng ta có thể thấy hoa và nghe tiếng vỗ của một bàn tay khi
chúng ta cảm nhận và tương tác qua ấn tượng ban đầu từ tánh biết vô
phân biệt, nơi hiển lộ như tánh chiếu của gương và như tánh vang của
nhà trống.
Khi
chúng ta nghe một con chim hót, ấn tượng ban đầu không cho chúng ta
biết ca điệu này từ đâu. Khi chúng ta nghe và chỉ nghe thôi, ta
không có lựa chọn nào, dù là thích hay không thích ca điệu này, và
không phán đoán rằng ca điệu này từ TV hay máy vi tính, từ sân trước
hay sân sau. Khi ta nghe và chỉ nghe thôi, ta nhận ra rằng ca điệu
đó hiển lộ trong tâm. Mỗi người chúng ta sẽ nghe ca điệu ở cách khác
nhau.
Và
như thế, chúng ta biết rằng ca điệu đó là tâm hóa hiện ra, và biết
rằng vạn pháp là thực sự lặng lẽ, vắng lặng và an
tĩnh.
Khi
chúng ta nghe một con chim hót trên một cây trong rừng, và nếu không
có niệm sinh khởi, thì chúng ta thấy không hề có gì gọi là cái tự
ngã, và thấy rằng chúng ta là con chim và thấy rằng chúng ta là ca
điệu được hót; chúng ta là toàn thể vũ trụ.
Thêm
nữa, nếu không có ai quanh đó, nếu không có ai ở đó để thấy hay để
nghe, câu hỏi là có bất kỳ chút xíu âm thanh nào không? Và có bất kỳ
chút xíu âm thanh nào hiển lộ trong tâm hay
không?
Hay
chúng ta nên trả lời rằng tứ cú – có, không, vừa có vừa không, không
có cũng không không – không có thể ứng dụng?
Tương tự, chúng ta cũng có thể hiểu ngài Trần Nhân
Tông qua Bát Nhã Tâm Kinh, trong đó Đức Phật nói rằng sắc tức là
không, và rằng không tức là sắc. Do vậy, chúng ta thực sự đang sống
trong cõi của Không.
Hãy
nhìn vào tâm. Trước khi một niệm sinh khởi, đó là cái không vô
tướng. Khi một niệm khởi, một hình tướng hiện ra. Trước khi hoa được
thấy, đó là cái thấy vô tướng. Trước khi âm thanh được nghe, đó là
cái nghe vô tướng. Chúng ta đều đang tắm trong dòng sông của sắc
tướng và cái rỗng rang vô tướng. Nước sông là Không, và sóng là Sắc
Tướng; chúng không khác gì nhau.
Do
vậy, khi thấy, hãy thấy và chỉ thấy thôi; khi nghe, hãy nghe và chỉ
nghe thôi. Hãy sống vớI tánh biết – cái biết vô phân biệt. Đó là khi
chúng ta sống với tâm bất sinh. Hãy nhìn tâm, và thấy tánh biết.
Ngài Trần Nhân Tông dạy như thế.
Vài
lời xin thêm nơi đây. Bản dịch có thể không chuyển ngữ tốt, và lời
bàn thêm nhỏ nhoi này có thể bất toàn; tuy nhiên, đây là những gì
tốt nhất mà tác giả có thể làm. Nếu sách này có công đức nào, đó là
do chư vị Thiền Sư tại Việt Nam, trong đó vài vị đã dạy cho tác giả
một cách trực tiếp và từ bi, trong khi các vị khác đã dạy gián tiếp
qua các bài thơ và ngữ lục. Nếu sách này có lỗi nào, sẽ hoàn toàn là
trách nhiệm riêng của tác giả.
Nguyện xin những lời này khích lệ cho những vị muốn học
Thiền Tông, giúp những vị đang tu tập, và trở thành một trận mưa hoa
để ca ngợi những vị đã vào được pháp môn không cửa vào
này.
Hết |
Chân thành cám ơn tác giả đã gửi bài viết tới trang nhà. dieuphap.com
. |