Trang Trước


LAUGHTER, THE BEST MEDICINE


Con người từ khi mới sanh ra đã cất tiếng khóc chào đời, không hiểu rằng tiếng khóc đó là mừng vi` được ra đời hay vi` tủi thân là đã không được giải thoát về nơi bất sinh, mà phải sinh vào cuộc đời trăm đắng ngàn cay này. Mà thật vậy trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta đã phải đương đầu với bao đau khổ, oan ức, buồn tủi, giận hờn vi` những ganh tỵ, đố kỵ lẫn nhau, hoặc thương cảm vi` trái ngang. Muốn sống một mi`nh để lánh xa những phiền lụy đầy nước mắt đó nhưng nào ai làm được. Cho nên hôm nay ban biên tập xin được xây dựng cho chúng ta một nụ cười, vi` nụ cười là liều thuốc bổ, cho dù đôi khi tiếng cười cũng có thể là một tiếng khóc khô không lệ. Xin tất cả những ai có cùng tâm trạng của kẻ tạo nên trang truyện cười này, thi` hãy cho nhau những nụ cười do qúi vị sưu tập và gửi về ban biên tập của Dieuphap.com để chia sẻ với đại chúng. Xin thành kính tri ân. Xin vui lo`ng gửi tới Phật tử Minh Hạnh




Truyện Cười Số 026

SAO KHÔNG BẢO LÀ ........

Đồn rằng một ông Huyện rất thanh liêm, không ăn của đút lót bao giờ. Huyện thấy tính chồng như vậy,cũng không dám nhận lễ của ai.

làng nọ muốn nhờ quan Huyện bênh cho được kiện, nhưng manglễ vật đến, quan cũng gạt đi hết. Họ mới tìm cách đút lót với Huyện. Huyện từ chối đây đẩy:

_Nhà tôi thanh liêm lắm, tôi nhận của các ông thì mười, mười lăm năm sau, ông ấy biết, ông ấy cũng vãn còn rầy tôi đấy.

Dân làng nằn mãi, nễ tình mới bàn cách:

_Quan Huyện nhà tôi tuổi ( tuổi con chuột).Dân làng đã ý như vậy, thì hãy về đúcmột con chuột bạc đến đây, rồi tôi thử cố nói dùm cho, hoạ may được chăng!

Dân làng nghe lời,về đúc một con chuột cống thật to, ruột đặc, toàn bằng bạc đem đến.

Một hôm, ông Huyện trông thấy con chuột bạc, mới hỏiđâu ra, Huyện liền đem sự tình đầu đuôi kể lại. Nghe xong ông Huyện mắng:

_Sao ngốc vậy! Sao không bảo tuổi Sửu (con Trâu) được không ?

 

Chánh Hạnh sưu tầm


Truyện Cười Số 027

 

 

At an ecumenical round-table discussion, various religious leaders tried to answer the question "When does life start?"

 

"At conception," said the Catholic priest.

 

"No, no," said the Presbyterian minister. "It begins at birth."

 

"It's in between." said the Baptist. "Life begins at 12 weeks when he fetus develops a functional hearbeat."

 

"I disagree with all of you," said the rabbi. "Life begins when your last child leaves home and takes the dog with him."

 

Việt dịch.

 

Trong cuộc thảo luận bàn tro`n, các người lãnh đạo các tôn giáo khác nhau cố gắng trả lời câu hỏi, "Khi nào thi` cuộc sống bắt đầu?"

 

"Lúc bắt đầu thụ thai." vị linh mục công giáo trả lời.

 

"Không, không. Đời sống bắt đầu khi mới chào đời." vị mục Tin Lành của gio`ng Presbyterian trả lời.

 

" thi` bắt đầugiữa vào khoảng 12 tuần khi bào thai bắt đầu nhịp tim đập" vị mục Baptist trả lời.

 

Nhà trưởng lão của đạo Do Thái giáo trả lời "Tôi không đồng y' với tất cả qúi vị. Đời sống bắt đầu khi đứa con út của qúi vị rời nhà với con chó của ."

 

Minh Hạnh dịch Ngày 02 tháng 01, năm 2005


Truyện Cười Số 028


A Foolish Man Buys Shoes

In the past there lived a foolish man in a small kingdom called Zheng. One day he wanted to buy himself a pair of new shoes. He measured his feet with a ruler first and wrote down his size. But he was in such a hurry to set out that he left it at home.

When he arrived at a shoe shop, he felt in the pocket only to find that it was not there. So he said apologetically, 'I have left the measurement at home and don't know the size. I'll fetch it in one minute.' With these words he hurried off as fast as his legs could carry him.

He ran back home, found it and then to the shop again. But still it took him quite a while and the shop was already closed then. He had gone to all this trouble for nothing and did not get his shoes.

Then someone asked him, 'Did you buy the shoes for yourself or someone else?' 'For myself, of course.' he answered. 'Then why don't you try the shoes on by yourself?'

Written by our column writer Hao Zhuo.

Ngày xưa có một người đàn ông ngu đần sống trong một làn nhỏ tên là Zheng. Một ngày anh ta muốn tự mi`nh đi mua một đôi giầy mới. Zheng đã đo chân của mi`nh bằng cây thước và viết xuống tờ giấy số đo của mi`nh. Nhưng trong lúc vội vã rời nhà để đến tiệm giầy, anh ta đã bỏ quên số đo của mi`nh ở nhà.

Khi Zheng đến tiệm giầy, anh ta ti`m trong túi của mi`nh thi` tờ giấy có số đo không có trong đó. Anh vội vã xin lỗi "Tôi đã bỏ quên số đó ở nhà rồi và tôi không nhớ số đo. Tôi sẽ trở lại trong chốc lát." Vừa nói Zheng vội vã chạy.

Zheng chạy về tới nhà, ti`m thấy được tờ giấy có số đo rồi trở lại tiệm bán giầy. Nhưng cũng phải mất một thời gian khá lâu, và tiệm giầy thi` đã đóng cửa tiệm. Anh ta đã mất thời gian nhưng cũng không mua được đôi giầy mới.

Một người thấy vậy mới hỏi Zheng rằng:

"Anh mua giầy cho anh hay cho người nào?"

"Dĩ nhiên là mua cho tôi" Zheng trả lời như vậy.

"Vậy sao anh không thử giầy bằng đôi chân của anh?"

Minh Hạnh dịch, ngaỳ 10 tháng 01 năm 2005

 

Truyện cừơi

Chánh Hạnh sưu tầm

Truyện cười số (29) Chuyện tối qua

Em đến bên anh nhẹ nhàng trong một buổi tối êm dịu như đêm qua, và những gì xảy ra trên giường của anh còn đọng lại trong anh những cảm giác khó tả. Em chợt đến từ một nơi hư vô nào đó, không hề e ngại, không hề báo trước.

Em nằm trên người anh, em làm tan biến cảm giác băng giá trong anh. Em cắn anh, không hề tội lỗi, em làm cho anh phát điên. Cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng nay, khi anh tỉnh dậy thì em đã đi rồi. Anh tìm em nhưng không thấy dấu vết chỉ có những bức tường chứng kiến chuyện đôi ta đêm hôm qua. Cơ thể anh vẫn còn in dấu vết của em. Đêm nay, anh sẽ thức chờ em. Ngay khi em đến anh sẽ vồ lấy em, anh sẽ không để em ra. Anh sẽ giữ chặt em trong lòng bàn tay anh để em mãi mãi không biến mất. Anh sẽ giết chết em - những con muỗi đáng ghét nhất trần đời.

Đây là câu chuyện được trích từ nhật ký của một anh sinh viên chuyên văn thường xuyên bị muỗi cắn.

 Truyện Cười số 30 - Điều ước duy nhất

3 cô gái tóc vàng, đỏ và đen bị lạc vào một hoang đảo. Một ngày nọ, họ nhặt được cây đèn thần. Vị thần xuất hiện và ban cho họ 3 điều ước.

Cô gái tóc đen cầu xin: "Kể từ khi lạc vào cái hoang đảo chết tiệt này, con đã phải xa gia đình, xa bạn bè, xa con cái trong nhiều năm rồi. Tồi tệ hơn, cuộc sống của con không khác gì ở địa ngục. Con chỉ có một điều ước duy nhất là được trở về nhà".

Vị thần lặng thinh làm phép. Phút chốc cô gái tóc vàng đã trở về đoàn tụ với gia đình.

Cô gái tóc đỏ ước nguyện: "Con đã lạc vào hoang đảo này trong nhiều năm. Con thèm được nhìn thấy ánh đèn điện và những con đường đông nghẹt ôtô. Con chỉ có một điều ước duy nhất là trở lại xã hội hiện đại".

Vị thần lim dim đôi mắt rồi làm phép. Và cô gái tóc đỏ đã có mặt ở một nhà hàng sang trọng và thoải mái ngắm nhìn cuộc sống hiện đại.

Đến lượt mình nhưng cô gái tóc vàng khóc lóc rất thảm thiết. Vị thần liền hỏi: "Có vấn đề gì vậy, con của ta?".

Cô gái tóc vàng trả lời: "Đã từ lâu, con coi cái hoang đảo này là nhà bởi trước khi lạc vào đây, con không có gia đình, nhà cửa hay chồng con gì hết. Nhưng nếu ở đây một mình, con sẽ buồn lắm. Con chỉ có một điều ước duy nhất là 2 người bạn kia trở lại sống với con".

 Truyện cười số 31 - Nguyện ước Giáng Sinh

Một ngày trước lễ Giáng Sinh, cậu bé Simon 9 tuổi đọc kinh cầu nguyện như thường lệ. Thình lình, cậu ta hét tướng lên.

- Đức Chúa Trời yêu quý, nhân dịp Giáng Sinh năm nay, xin ngài hãy tặng cho con một chiếc xe đạp và một cuốn sách viết về người da đỏ.

Mẹ cậu bé hỏi:

- Simon, tại sao con lại la hét như thế? Chúa đâu có điếc?

- Đức Chúa Trời thì không điếc mẹ ạ! - Cậu trả lời. - Nhưng ông ngoại đang ngồi bên cạnh đây thì có.

Truyện cười số 32 - Làm ăn lớn

Một người đàn ông sắp sửa bước vào quán bar thì một con chó đi đến và nói: “Này ông! Muốn kiếm tiền không?”.

Người đàn ông không tin vào tai mình nữa. Anh ta hỏi lại:

- Mày đang nói thật sự đấy à?

- Vâng! - Con chó đáp. - Hãy mang tôi vào trong quán, làm ra vẻ tôi là con chó của ông, và cuộc với mọi người là tôi biết nói.

Thế là người đàn ông liền mang con chó vào quán, thông báo rằng con chó của anh ta biết nói, và tất nhiên là chả có ai tin cả. Việc cá cuộc diễn ra và khi đã có rất nhiều tiền trên bàn, người đàn ông bắt con chó lên tiếng.

Không có gì cả.

Anh ta la lên:

- Này! Tao vừa mới cược 4.000 đô la! Nói cái gì đi chứ!

Con chó chỉ ngồi đó vẫy tai. Người đàn ông phải trả hết tiền, và rời quán bar trong tiếng cười của các khách hàng.

Khi đã ra ngoài, anh ta chộp lấy con chó:

- Đồ khốn! Mày làm tao tốn biết bao tiền. Sao mày lại làm thế?

Con chó đáp:

- Bởi vì khi ngày mai chúng ta quay lại để cá, chúng ta sẽ cá mười ăn một!

Truyện cười số 34 - Quý ông lịch sự

Sau một bữa tối ngon miệng, hai cặp vợ chồng rời bàn tiệc. Các bà vợ đi vào bếp dọn dẹp, còn các ông chồng thì ra phòng khách uống nước, trò chuyện.

Một ông thắc mắc:

- Ông lịch thiệp và yêu vợ thật đấy. Ông luôn miệng gọi vợ là “mèo con của anh”, “mật ngọt của anh”, “thiên thần của anh”, “hoàng hậu của anh”… nghe mới ngọt ngào làm sao.

Ông kia đảo mắt nhìn quanh dè chừng vợ rồi thầm thì:

- Chẳng giấu gì ông, cách đây 4 năm, tôi quên tiệt mất tên của bà ấy

Truyện cười số 35 - So sánh

Một chàng trai vốn vụng ăn nói đeo đuổi một cô gái. Bữa nọ, chàng mời được cô đi uống nước với mình. Họ đi đến một quán nước và gọi hai chai sữa tươi.

Chàng trai rất nhút nhát và anh ta không biết tìm chủ đề gì để nói với cô gái. Sau một hồi lâu im lặng, anh ta tình cờ nhìn thấy hình phác họa của con bò chai sữa bèn lấy hết cam đảm nói:

- Em... anh muốn nói... em có biết sự khác biệt giữa em và con bò không?

Cô gái rất ngạc nhiên:

- Anh nói gì kỳ vậy?

- Nó là... à... anh muốn nói... em đeo vòng tay nhưng con bò thì không... con bò đeo vòng cổ có cái chuông nhỏ...

Lời nhận xét của chàng trai làm cô gái thẹn đỏ mặt. Cô đáp lại:

- Anh có nghĩ rằng là có vài điểm khác nhau giữa anh và con bò không?

- Không, anh không nghĩ thế.

- Dĩ nhiên là không rồi! - Cô gái trả lời đốp chát

Truyện cười 36 - Chả báu bở gì

Hai ông già đang ngồi hóng mát trong công viên thì một cô gái xinh đẹp có thân hình bốc lửa đi qua.

Một ông ao ước:

- Giá chúng mình bây giờ mới 20 tuổi nhỉ!

Ông kia chép miệng:

- Thôi, thôi, xin ông! Chỉ vì một bóng hồng mà phải tiếp tục quần quật thêm 40 năm nữa mới được lĩnh lương hưu ấy à, tôi xin kiếu!

Truyện cười số 37 - Cơn say dài

Tối thứ bảy, một anh chàng say mèm bò về khách sạn. Khi thức dậy, phải cố gắng lắm anh mới gọi được thằng nhỏ phục vụ nhờ mang tới một chai whisky và một tờ báo chủ nhật. Thằng nhỏ đi rất lâu. Lúc trở về, người khách hỏi vẻ thông cảm:

- Chắc khó mua được một chai giữa ngày chủ nhật.

- Rượu bia thì chẳng có vấn đề gì ạ! Nhưng tìm được một tờ báo chủ nhật vào thứ ba quả là rất khó.

Truyện Cười số 38 - Mê sảng

Ông già Do Thái biết cái chết đã cận kề, bèn cho gọi các con trai lại bên giường dặn dò.

- Các con trai của ta, ta mong các con hiểu cho rõ tình hình tài chính của ta để các con thu xếp sau khi ta qua đời. Jacope nợ ta 10 nghìn euro...

- Đã ghi xong, thưa cha, 10 nghìn euro. Cha an tâm, chúng con sẽ đòi nợ hắn.

- Levy nợ ta 20 nghìn euro...

- Đã ghi xong, thưa cha. Chúng con sẽ đòi Levy thanh toán 20 ngàn euro...

- David nợ ta 30 nghìn euro...

- David nợ 30 nghìn. Chúng con sẽ đòi hắn ngay.

- Ta nợ Moshee 100 nghìn euro...

- Thôi chết...! - Một người con thốt lên. - Cha bắt đầu mê sảng rồi.

Truyện cười số 39 - Lý do hạ giá

Jack thấy tấm biển trước cửa một ngôi nhà đề “Bán con chó biết nói”. Anh ta nhấn chuông và người chủ nói con chó đang ở sân sau. Jack đi vào và thấy một con chó lai đang ngồi ở đó.

 - Mày biết nói đúng không? - Jack hỏi.

- Phải! - Con chó trả lời.

- Vậy thì hãy kể cho tao nghe câu chuyện của mày!

Con chó nhìn lên và bắt đầu:

- Ồ, tôi nghĩ rằng biết nói là một khả năng rất hay có thể mang ra để giúp đỡ chính phủ. Vì vậy, tôi cho CIA biết khả năng của mình, và ngay lập tức họ cử tôi đi từ nước này đến nước khác, ngồi trong căn phòng có điệp viên và các quan chức chính phủ, bởi vì không ai nhận ra một con chó có thể là kẻ nghe trộm. Tôi đã là một trong những điệp viên xuất sắc nhất của họ trong nhiều năm. Tôi khám phá ra nhiều vụ thương luợng gian dối và được thưởng một tá huân chương. Nhưng công việc này lấy đi của tôi rất nhiều sức lực, tôi không còn trẻ như hồi xưa nữa. Có một vợ, hai con và bây giờ tôi vừa mới về hưu...

Nghe xong, Jack rất kinh ngạc. Anh đi ra ngoài và hỏi người chủ giá của con chó. Người chủ nói:

- Mười đôla.

Jack móc ví đếm tiền nhưng hỏi thêm:

- Con chó này rất đặc biệt. Tại sao ông lại bán nó rẻ như vậy?

Người chủ trả lời:

- Tôi không tin nó. Nó nói dối như Cuội ấy!

Truyện cười số 40 - Tài vắt sữa

Ở làng nọ hằng năm đều tổ chức cuộc thi vắt sữa bò. Năm nay, qua vòng loại ban tổ chức chọn được ba thí sinh vào chung kết.

Kết quả, người thứ nhất sau một giờ hì hục vắt được 4 lít. Người thứ hai được 3 lít và người thứ ba chỉ vắt được có nửa lít.

Khi trao giải, dân làng ngạc nhiên vô cùng vì người thứ ba đoạt giải nhất. Họ liền phản đối quyết liệt nhưng khi vỡ lẽ, tất cả đều đồng tình với quyết định của giám khảo. Thì ra, ban tổ chức đã đưa nhầm con bò đực cho cho anh ta.

Truyện cười số 41 - Ví dụ cụ thể

Một giảng viên môn lịch sử thế giới cận đại có thói quen vào đề bằng câu hỏi để đánh giá hiểu biết của sinh viên, sau đó mới bổ sung và phát triển thêm chủ đề.

Một hôm, ông đặt câu hỏi cho cả lớp:

- Toàn cầu hóa là gì?

- Là cái chết của vương phi Diana. - Một sinh viên đáp.

- Sao lại thế?

- Thì vương phi người Anh đi chơi với một người bạn Ai Cập. Họ bị tai nạn giao thông trong một đường hầm nước Pháp, trên một chiếc xe hơi Đức, do tài xế người Bỉ lái - tay này uống quá nhiều whisky xứ Scotch. Họ bị những tay săn ảnh Italy đuổi theo trên những chiếc xe Nhật. Bác sĩ chữa trị cho họ người Canada gốc Brazil

Lý do ném tiền

Một người Scotland đứng cạnh miệng cống và quăng tiền giấy xuống. Người đi qua thấy lạ liền thắc mắc.

- Ông đang làm gì thế?

- Tôi đánh rơi một đồng xu xuống cống.

- Nhưng sao ông lại ném thêm tiền xuống nữa?

- Tôi không muốn người ta nói rằng tôi chui xuống cống chỉ vì một đồng xu!

Truyện cười số 42 - Tại giống bố

Một gia đình nọ có khá đông anh em nhưng không ai giống ai cả, thậm chí cũng chẳng giống bố. Vì mọi người rất hay trêu chọc họ về chuyện này nên một hôm đứa lớn nhất tìm mẹ để hỏi cho ra nhẽ.

- Mẹ ơi, mọi người bảo bọn con không giống bố. Thế mẹ bảo bọn con có giống bố không?

Người mẹ đáp ngay:

- Tất nhiên là các con phải giống bố rồi .

Đứa con lại hỏi tiếp:

- Thế thì vì sao bọn con lại trông chẳng giống nhau gì cả?

Bà mẹ lưỡng lự hồi lâu rồi nói:

- Ừ, chắc tại các con giống bố…