TRANG TRƯỚC
|
|
MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
THIỀN
01 Tháng Sáu
ÂM THANH CỦA HẠNH PHÚC
Sau khi Bankei viên tịch, một người mù sống bên cạnh ngôi chùa của thiền sư kể với người bạn: "Từ khi tôi mù, tôi không thể nào nhìn thấy được mặt người, cho nên tôi phải đoán tâm tánh của người qua thanh âm tiếng nói của người đó. Thông thường khi tôi nghe thấy ai chúc mừng người khác được hạnh phúc hay thành công, tôi cũng nghe được một giọng ganh tị thầm kín. Khi nghe lời chia buồn với điều bất hạnh của người khác, tôi nghe có sự hài lòng và thỏa mãn, như là người đang chia buồn nhưng thật ra là sung sướng vì có gì đó còn lại để kiếm được trong thế giới của ông ta.
"Với tất cả kinh nghiệm của tôi, tuy nhiên, giọng nói của Bankei luôn luôn chân thành. hễ khi nào ông bầy tỏ sự vui sướng, tôi chỉ nghe thấy giọng vui thôi, và mỗi khi ông phiền muộn, tôi chỉ nghe thấy một giọng phiền muộn."
MỖI NGAY MỘT
CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ
TRANG
CHINH
|
Voice of Happiness
After Bankei had passed away, a blind man who lived near the master’s temple told a friend: “Since I am blind, I cannot watch a person’s face, so I must judge his character by the sound of his voice. Ordinarily when I hear someone congratulate another upon his happiness or success, I also hear a secret tone of envy. When condolence is expressed for the misfortune of another, I hear pleasure and satisfaction, as if the one condoling was really glad there was something left to gain in his own world.
“In all my experience, however, Bankei’s voice was always sincere. Whenever he expressed happiness, I heard nothing but happiness, and whenever he expressed sorrow, sorrow was all I heard.”
|
|
TRANG SAU
|