TRANG TRƯỚC

 

 

 

 

 

 

 

 

MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN THIỀN

24 Tháng Tư

LƯ HƯƠNG

Một người đàn bà ở thành phố Nagasaki tên là Kame là một trong số ít người làm ra những cái lư hương ở Nhật Bản. Một cái lư để đốt như thế là một tác phẩm nghệ thuật chỉ được dùng trong phòng uống trà trước bàn thờ gia đình.

Kame, người cha của bà trước thời bà cũng là một nghệ nhân như vậy, thích uống rượu. Bà cũng hút thuốc và kết bạn với nam giới hầu hết thời gian. Mỗi khi bà kiếm ra được chút ít tiền bà liền mở tiệc mời các nghệ sĩ, thi sĩ, thợ mộc, công nhân, những người có năng khiếu và ưa tiêu khiển. Trong sự tụ họp của họ bà tường trình về những sáng tạo của bà.

Kame cực kỳ chậm chạp trong việc sáng tạo, nhưng khi tác phẩm của bà hoàn thành thì nó luôn luôn là một kiệt tác. Những cái lư hương của bà được trân trọng giữ gìn trong những gia đình mà những nữ chủ nhân không bao giờ uống rượu, hút thuốc hay giao du một cách tự do với phái nam.

Thị trưởng của thành phố Nagasaki có lần yêu cầu Kame vẽ mẫu hình một cái lư hương cho ông. Bà trì hoãn làm chuyện đó đến gần nửa năm trời trôi qua. Vào thời gian đó thì ông thị trưởng, nay đã được thăng chức lên một nhiệm sở ở một thành phố xa xôi, đến viếng thăm bà. Ông ta thúc hối Kame khởi sự làm cái lư hương của ông.

Sau cùng có được cảm hứng, Kame đã làm cái lư hương. Sau khi nó được hoàn tất bà đặt nó lên bàn. Bà ngắm nhìn nó thật lâu và thận trọng. Bà hút thuốc và uống rượu trước cái lư như nó là bằng hữu của riêng mình. Suốt cả ngày bà quan sát nó.

Cuối cùng, cầm một cái búa lên, Kame đập nát nó ra từng mảnh. Bà thấy nó không phải là một tác phẩm sáng tạo hoàn hảo mà tâm trí bà mong muốn.

 zen storiesMỖI NGAY MỘT CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ

dieuphapTRANG CHINH

 

Incense Burner

A woman of Nagasaki named Kame was one of the few makers of incense burners in Japan. Such a burner is a work of art to be used only in a tearoom of before a family shrine.

Kame, whose father before her had been such an artist, was fond of drinking. She also smoked and associated with men most of the time. Whenever she made a little money she gave a feast inviting artists, poets, carpenters, workers, men of many vocations and avocations. In their association she evolved her designs.

Kame was exceedingly slow in creating, but when her work was finished it was always a masterpiece. Her burners were treasured in homes whose womanfolk never drank, smoked, or associated freely with men.

The mayor of Nagasaki once requested Kame to design an incense burner for him. She delayed doing so until almost half a year had passed. At that time the mayor, who had been promoted to office in a distant city, visited her. He urged Kame to begin work on his burner.

At last receiving the inspiration, Kame made the incense burner. After it was completed she placed it upon a table. She looked at it long and carefully. She smoked and drank before it as if it were her own company. All day she observed it.
At last, picking up a hammer, Kame smashed it to bits. She saw it was not the perfect creation her mind demanded.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

TRANG SAU