Truyện Ngắn
Câu Chuyện Một Người Mẹ (tiep theo)
Cô y tá trẻ, tên Bente, dẫn họ tới pho`ng ngủ của bà mẹ. Pho`ng lớn gồm sáu giường. Bente chỉ cho bà mẹ giường của bà, nhưng bà tỏ vẻ không thích. Trên giường cạnh cửa sổ, một bà già nhỏ ốm, da bị vàng, mắt nâu to, hỏi Anne:
- Cô có nghe chưa?.
Anne hỏi:
- Nghe gi`?.
Ba` tiếp:
- Ở Schous plass, người ta đào mất hết bụi dâu của tôi rồi.
Ba` mẹ kéo tay Anne:
- Thôi, mi`nh về đi, con, chỗ này không phải cho những người bệnh thần kinh tới đâu.
Anne cười: “Có phải mẹ nói con đó không, mẹ?”, mẹ gật đầu.
Họ trở ra hành lang. Nơi đấy có một bà ngồi cạnh cửa, đưa đẩy cánh cửa qua lại, và lẩm bẩm gi` đó, Anne tới gần nghe: “Lát nữa chúng không đến, lát nữa chúng không đến”, cứ thế bà nhắc đi nhắc lại.
“Vâng, cô y tá kể, “Bà Larsen có hai người con trai lớn ở dưới phố, nhưng họ chẳng bao giờ lại thăm bà”. Vừa nói, cô y tá vừa cởi áo choàng của bà Braathen:
- Áo của bà treo vào tủ này, chút nữa bà đi tắm và gội đầu.
Ô trời ơi, Anne thầm nghĩ, mỗi lần mẹ đi tắm là có chuyện, cả ba tuần nay mẹ chưa hề gội đầu. Bà mẹ run sợ nhi`n cô y tá. Bà nói:
- Tắm, Không, trước khi tới đây tôi tắm rồi.
Bà giữ lại áo khoác, tay kia nắm lấy tay con gái.
Y tá bảo:
- Tốt nhất là cô về đi.
Bà mẹ nghe thế, giang hai tay ôm lấy Anne.
Anne bảo mẹ:
- Mẹ à, mẹ bi`nh tỉnh một chút đi, cô y tá chỉ muốn giúp mẹ thôi mà.
rồi cô quay nói với y tá:
- Giờ tôi đi gọi điện thoại về nhà rồi sẽ trở lại.
Bà mẹ buông Anne:
- Ờ, nhưng con nhớ trở lại nhe?.
- Da., nếu mẹ để cô y tá giúp đỡ thi` con sẽ trở lại.
Khi Anne ra , cửa tự động đóng lại. Xuống pho`ng hướng dẫn để gọi điện thoại. Cô quay số, May Britt nhấc điện thoại,
Anne hỏi: “Có chuyện gi` không?”.
May lầu bầu: “Tụi nó khóc dữ quá”.
- Có đồ ăn cô nấu sẵn, cháu cho tụi nó ăn chưa?
- Da. Có, nhưng cháu không thể ở đây lâu được nữa, Svein tới ti`m cháu hai lầu rủ đi phố.
Anne nghĩ thầm, cái con quỷ này. Rồi bi`nh tỉnh nói: “Này, May. Cháu có biết cái ví nâu của cô mà cháu thích không?”
“Dạ biết”, giọng May Britt tỉnh hẳn ra và nhiệt thành.
- Nếu cháu hứa với cô ở đấy cho tới khi cô về, thi` cháu sẽ được cái ví đó, cùng lắm là hai tiếng thôi.
- Vâng cô cứ đi đi, May nói tiếp : Mấy đứa bé nó ngoan rồi, cháu có thể ở đây tới ngày mai luôn cũng được.
Anne cúp máy, định quay số tới văn pho`ng của chồng, một cô từ pho`ng hướng dẫn đi đến:
- Cô tên là Anne Hansson phải không?.
Anne gật đầu:
- Bây giờ cô vào pho`ng bác sĩ Grud nói chuyện.
Rồi cô chỉ pho`ng của bác sĩ cho Anne.
Lúc Anne vào pho`ng, bác sĩ đang xem hồ sơ. Ông đứng dậy bắt tay, mời cô ngồi, rồi tiếp tục coi hồ sơ.
- Mẹ cô năm nay 75 tuổi…, Anne gật đầu.
- Mẹ cô bị bịnh bao lâu rồi?
- Cách đây 2 năm
- Tại sao vậy?
Anne lưỡng lự. “Mẹ tôi nhi`n thấy người, nhưng thực ra không có ai”. Cô thấy câu nói tối nghĩa vụng về. Nhớ lại mùa hè năm đó, hai đứa sanh đôi được một tuổi, cô bế chúng ra ngoài vườn. Bà mẹ ngồi ghế cạnh cô, Anne chú ư thấy bà cứ nhi`n về phía cây tùng lớn bên cạnh.
- Mẹ nhi`n gi` vậy?. Anne hỏi
- Con không thấy à, Anne, con không nhi`n thấy họ ở trên cây như thế nào sao?, Người đàn ông thi` đen, người đàn bà thi` trắng, trắng như con vậy.
Anne ngạc nhiên, khiếp sợ nhi`n mẹ.
- Ông ta đang cởi áo cô ấy. Ôi, con đừng nhi`n, để mẹ kể con nghe họ làm gi`. Rồi bây giờ cô ấy quay về phía ông ta, ôi, mẹ chưa từng thấy kinh khủng như vậy.
Bác sĩ húng hắng: “Người hả?”
- Vâng, mẹ tôi nhi`n thấy người ở trên cây. Ti`nh trạng mẹ tôi lúc đầu cũng thựng, nhưng có vài lần mẹ tôi bị xỉu mấy phút, khi tỉnh bà lại bi`nh thường, rồi sau đó chẳng nhớ chuyện gi` nữa”.
- Cô có anh chị em gi` không? Bác sĩ hỏi.
- Không, tôi là con một. Nhưng tôi nghĩ mi`nh không cô đơn, và không thấy thiếu ti`nh anh em bao giờ cả.
Vi` Anne có nhiều bạn thân, bố mẹ cho phép cô lúc nào muốn rủ bạn về nhà chơi cũng được.
- Mẹ cô goá?
- “Vâng, bố tôi mất cách đây mười năm” Cô thầm nghĩ: nhờ thế mà bố khỏi phải chứng kiến cảnh mẹ bệnh bây giờ.
- Mẹ cô sanh quán ở tỉnh này?
- Không, mẹ tôi từ Valdres tới.
Bố mẹ Anne dọn tới phố này lâu rồi. Nhưng qua bao năm bà gần như vẫn giữ giọng nói địa phương, hồi co`n nhỏ, Anne đă phải hổ thẹn vi` giọng nói của mẹ.
- Mẹ cô có bao giờ làm việc ở ngoài chưa?
- Chưa. Nhưng trước khi lấy chồng, mẹ tôi làm công trong tiệm bông, rồi sau đó bà chỉ ở nhà lo cơm nước. Bà thích việc nội trợ, làm luôn tay, nếu không làm việc trong nhà thi` cũng ra làm vườn. Đối với bố mẹ tôi, làm việc là một điều hănh diện. Ông bà trồng cây ngoài vườn, từng gốc cây, từng khóm hoa một. Bà biết hết tên của mấy loại hoa.
- Mẹ cô ở một mi`nh?
- Vâng, như thế này, chúng tôi ở loại nhà cho hai gia đi`nh, mẹ tôi ở tầng một, vợ chồng tôi ở tầng hai; giữa hai tầng kể như nhà kho.
Nhưng từ khi bà mẹ bị dở hơi, vợ chồng Anne phải khóa cửa lại. Hồi bà co`n khỏe, buổi trưa bà vẫn thường lên thăm con gái. Bà yêu thưong mấy đứa cháu ngoại, Anne thích nhi`n cảnh bà cháu nói chuyện, chơi giỡn với nhau.
Nhưng từ năm ngoái, nhiều lần bà lên lầu từ lúc ba, bốn giờ sáng, đứng trước pho`ng ngủ của Anne và Erik kêu: “Anne, dậy đi thôi, con tới trường trễ đó!” Có lúc bà làm cho mấy đứa bé thức giấc, từ đó Anne phải khóa cửa pho`ng của bà lại. Có vài đêm Anne chợt thức, tưởng như nghe thấy tiếng kêu và tiếng gơ cửa ở nhà dưới. Tội nghiệp mẹ, cô nghĩ và hi`nh dung thấy tay mẹ đang đập cửa. Mẹ làm việc rất khéo tay, nhưng từ năm ngoái tay mẹ bị rũ liệt, làm như không co`n là tay của mẹ nữa. Vi` mẹ gần như không có rửa ráy tay chân chi nữa.
- Mẹ cô có tự lo cho mi`nh đuơc không?. Bác sĩ hỏi.
Anne khẽ bật cười: “Không, mẹ tôi chưa bao giờ cởi áo ngủ ra cả, có vài lần bà mặc ba cái áo đầm ra ngoài cái áo ngủ, mẹ tôi không bao giờ mang giầy”.
- Mẹ cô có sạch sẽ không?
Phải chăng bác sĩ có y’ hỏi mẹ có tự đi cầu được không, có làm bậy ra quần không, Anne đóan vậy. Hồi Noel năm ngoái cô mua cho mẹ một cái áo ấm đẹp, mắc tiền. Mẹ chưa tự mua cho mi`nh cái gi` đẹp cả, nhưng bà thích đồ đẹp lắm, nhi`n thấy chiếc áo đẹp, mắt bà sáng lên với màu xanh của chiếc áo. Mười bốn ngày sau, vào một buổi sáng cô đi xuống pho`ng mẹ, cô ngửi thấy mùi hôi hám từ mẹ. Chiếc áo ấm màu xanh, mẹ đem dùng như quần lót. Kẹp giữa cặp đùi gầy, tay áo ḷi lên, chiếc áo ấm dính đầy phân.
- Không, mẹ tôi không được sạch cho lắm.
- Tôi biết, mẹ cô có người giúp đỡ mà!
- Vâng có, nhưng chỉ được vài lần rồi họ lại bỏ đi. Mẹ tôi nói không quen thấy “người lạ trong bếp”, bà không biết là họ tới để giúp bà, nên họ làm gi` mẹ tôi cũng chận lại.
Một hôm Anne và Erik đăng báo cho mướn hai căn pho`ng cùng tầng lầu với bà mẹ. Để cho người phụ nữ nào có thể trông nom, giúp đỡ mẹ cô, thuê với giá rẻ. Có nhiều người gọi tới hỏi thuê pho`ng, nhưng thường lại là những người trẻ, ho chỉ cần có cái pho`ng, đêm ở ngày đi. Nhưng rồi cũng có một bà goá già đến thuê. Lúc đầu bà ta rất tử tế, nửa tháng sau thi` bà ta say sưa, cả tuần chỉ nằm rồi uống. Lúc hết bia, bà ta nhờ mẹ Anne cầm giấy ra chợ mua giùm, trên giấy ghi: Ba chai bia. CỨ ĐỂ BẢ MUA! Người bán rất quen bà mẹ, đi mách Anne và Erik. Một hôm Anne đẩy nôi con đi dạo, gặp mẹ. Lúc đó trời tháng tư, gió lạnh từ phía bắc thổi lại. Bà mặc một cái áo đầm, khoác áo choàng, chân không vớ, tay sách một túi bia.
- Theo tôi nghĩ, cô rất bận con nhỏ lại thêm mẹ cô. Chồng cô làm gi`?. Bác sĩ hỏi
- Ảnh là kỹ sư, thường đi đây đó làm việc cho hăng.
Anne mĩm cười, nhớ có lần họ mời một và người bạn lại nhà. Đêm ấy bà mẹ cũng lên, bà quen hết mấy người đó, họ là bạn của Anne từ hồi nhỏ. Mẹ nói chuyện với họ tương đối cũng bi`nh thường, nhưng lúc mọi người đang ngồi nghỉ, bất thi`nh li`nh bà nói với Erik, con rể bà: “Mẹ thấy con có chiếc nhẫn, chúc mừng nhé?” Từ đó mỗi lần gặp Erik, bà tự giới thiệu với dáng điệu nghi lễ trịnh trọng khác lúc bà chưa bệnh. Erik cũng đùa đáp lễ, cúi thấp người nói: “Rất hân hạnh”. Lúc đó bà cười rạng rỡ nhi`n Erik, ánh mắt vui thích, coi vẻ bà thích như thế lắm.
*
Bác sĩ nhi`n Anne, nói:
- Trong tờ y chứng có viết, có đêm mẹ cô bị cảnh sát bắt, dẫn về nhà.
- Vâng, mẹ tôi mặc bộ đồ ngủ đi gần tới phố. Nửa đêm chuông nhà reo, chúng tôi chẳng biết chuyện gi`. Mở cửa ra, thấy mẹ tôi đứng giữa hai ông cảnh sát.
Lúc bà Braathen đi có mang theo cái cặp bi`a giấy tờ của ông chồng, trong đấy có thư từ và địa chỉ nên cảnh sát mới biết đường dẫn bà về.
- Nếu ai hỏi đến, mẹ cô có trả lời được bi`nh thường không?
- Không, mẹ tôi nhớ tên mi`nh, nhưng nếu ai hỏi thi` bà lại dùng tên hồi con gái. Bà không nhớ tuổi mi`nh, hôm qua chúng tôi đi chợ, lúc vào tiệm bà muốn được biết tuổi của tôi. Tôi nói cho bà nghe nhiều lần, nhưng bà lại không nghe. Cuối cùng tôi nói lớn lên “Ba mươi tám” cả tiệm đều nghe, mẹ tôi kêu: “Ôi, con lớn tuổi hơn cả mẹ nữa”.
Bác sĩ nhếch miệng cười, Anne cũng cười. Ông ngồi nhi`n giấy tờ, lát sau ông nói:
- Chắc cô cũng hiểu rằng mẹ cô sẽ bị nhốt kín?
Anne lập lại:
- Nhốt kín! Nhưng mẹ tôi hiền và vui vẻ lắm, suốt đời bà chưa ở nhà thương bao giờ cả.
Bác sĩ nói:
- Vâng, nhưng nhiệm vụ chúng tôi phải coi sóc không để mẹ cô bị nguy hiểm, hay gây nguy hiểm cho người khác.
- Mẹ tôi chưa bao giờ làm hại đến ai cả, mẹ tôi vui tánh và hiền lắm. Anne lập lại
- Cô vừa kể mẹ cô đi đêm, nhưng chúng tôi không thể để mẹ cô làm như thế được nữa. Trước hết chúng tôi khám nghiệm, rồi sẽ ti`m đúng thuốc cho bà, sau đó bà ở lại đây cho tới khi có chỗ nhốt kín.
- “Ôi trời ơi”, Anne nói, “Ôi trời ơi”. Cô nghẹn lời, miệng khô. Bác sĩ đứng dậy tới vỗ lên vai cô. Ông nói:
- Chúng tôi không thể nào làm mẹ cô khỏe lại được, nhưng chúng tôi sẽ chăm sóc bà.
Anne hiểu bác sĩ có y’ bảo cô đi đi, cô đứng dậy, bắt tay bác sĩ, chào và cảm ơn.
*
Anne đón cầu thang máy lên lầu chỗ mẹ cô, nhưng khi lên lại không thấy bà đâu, cô ngồi ghế đợi ở hành lang. Bốn mươi lăm phút sau cánh cửa cuối dăy mở, mẹ cô và y tá bước ra: mẹ mặc áo dài xanh dương viền trắng. Lúc thấy Anne, bà giựt tay cô y tá, chạy từng bước ngắn về phía Anne. Anne ôm lấy mẹ, nghe mẹ thở vào tai mi`nh, làm như bà nhịn từ lâu lắm, bây giờ mới được thở. “Con” bà gọi, “Giờ mi`nh về đi, mẹ đang nấu cơm trưa cho bố con, con cũng biết trưóc khi bố về đồ ăn phải được dọn sẵn lên bàn chứ”.
Cô y tá đi tới họ:
- Bây giờ mẹ cô phải vào pho`ng bác sĩ.
Anne hỏi:
- Tôi được đi theo không?
Cô y tá lắc đầu.
Họ xuống dăy hành lang, tới bên cửa sổ lớn. Bà mẹ chạy tới, ngóng ra. Y tá Bente nói nhỏ với Anne:
- Tôi nghĩ tốt nhất là cô nên về đi, cô càng ở lâu, càng khó cho chúng tôi.
Bà mẹ trở lại nói:
- Ở ngoài có con ngựa con.
Cô y tá cười.
- Đúng, đấy là cái tượng con ngựa con đó . Cô y tá nói tiếp: Cô có thể ngờ được rằng mùa hè ở đây đẹp lắm không?
Anne hỏi:
- Lúc đó bệnh nhân có được ra ngoài không?
Cô y tá đáp:
- Có, nếu chúng tôi có thi` giờ, hay khi có ai tới thăm bệnh, họ có thể dẫn thân nhân ra ngoài.
Anne nói:
- Mẹ tôi là người nhà quê, mẹ tôi yêu thiên nhiên lắm, và yêu cả thú vật nữa.
Bà Braathen nhi`n con:
- Mẹ nghĩ chắc họ không cho ngựa ăn, nên ngựa hí ồn quá.
Cô y tá mỉm cười.
Anne quàng tay lên vai mẹ, đua má cạ vào má mẹ:
- Mẹ, con phải đi, nếu con kiếm được ai trông mấy cháu thi` mai sẽ trở lại đây.
Bà Braathen nhi`n con ngơ ngác:
- Con không bỏ mẹ ở tại đây chứ.
Anne nói như van xin:
- Mẹ biết con phải về coi sóc mấy cháu bé mà.
Y tá Bente đẩy nhẹ lưng Anne:
- Cô về lẹ lẹ đi, tôi co`n phải đi dạo với mẹ cô trong hành lang.
Anne ra cửa, nhưng bà mẹ đẩy cô y tá ra, chạy từng bước ngắn theo con, miệng kêu:
- Anne, mẹ nó ơi, con đừng bỏ mẹ, con thương, đừng bỏ mẹ ở đây một mi`nh.
Cô y tá đi nhanh tới trước Anne, lấy khóa mở cửa. Bà mẹ nắm chặt lấy áo con, nhưng Anne giựt ra, rồi chạy về phía cửa cô y tá mở sẵn. Lúc ra ngoài, Anne nhi`n qua khung cửa, thấy y tá đang nắm tay mẹ cô kéo về phía hành lang, nhưng bà lại chạy ngược ra, đứng đó đập cửa bằng cái nhẫn cưới. Anne nghe tiếng bà kêu vọng ra, bà gào lên:
- Anne ơi, mẹ nó ơi, mẹ nó ơi.
Cô bịt tai đi xuống cầu thang,
nhưng tiếng kêu ấy vẫn bám theo cô. Anne biết cô sẽ không bao
giờ quên tiếng nhẫn của mẹ cô đập vào
cửa kiếng.