Truyện Ngắn
Câu Chuyện Một Người Mẹ
Historien Om En Mor của Kristine Baardse
Việt dịch của Dương Kim
Sáng nay, Anne dạy sớm. Trước khi tỉnh hẳn ngủ, cô linh tính như có chuyện ǵ không ổn đang đợi. Erik, chồng cô đang ngủ say bên cạnh; cô cảm thấy an tâm và thích nghe tiếng thở đều của chồng. Cô nhẹ bước xuống giường, đi ra ngoài đứng lắng nghe về phía pḥng của hai đứa con sanh đôi: Trời đất, giờ này hai đứa co`n ngủ.
Cô choàng áo khoác tắm lên mi`nh rồi đi nhanh xuống cầu thang qua nhà kho, mở khóa pḥng khách ngoài nhà kho ở tầng một. Lúc bước vào pḥng của mẹ, thấy đèn vẫn sáng. Hai tấm thảm được cuộn lại, bàn ăn bị kéo tới bên cửa sổ. Nhà bếp bốc mùi khét. Bà Braathen mặc bộ áo ngủ bằng nỉ mỏng, chân gác lên ḷ sưởi, tay quấy nồi mạnh mẽ. Nước da bà đỏ ửng. Lúc nhi`n thấy con gái, bà mỉm cười sung sướng:
- Cơm trưa sắp xong rồi, mẹ nó à, con biết là khi bố con đi làm về, ông thích đồ ăn đă được dọn sẵn lên bàn chứ?.
Anne nhi`n vào nồi.
- Nhưng trời ơi! Mẹ, sao mẹ bật bếp lớn thế, đồ trong nồi khét rồi!.
Bà Braathen lấy đồ ăn từ hôm qua đổ chung với súp, có cả thứ ǵ giống như mứt, trộn vào nấu. Anne tắt bếp, đưa tay lên ôm vai mẹ.
- Tại sao mẹ cuộn mấy tấm thảm lại vậy?
- Ồ con à, con biết là dạo này trộm cắp dữ lắm. Mẹ cuộn thảm lại để chúng đừng thấy đó. Con lại đây coi mẹ mới làm bông nè!.
Trên khung cửa sổ có mấy bông hoa, trước đây bà mẹ khéo tay lắm, bây giờ bà quấn dây rối bù buộc mấy bông hoa khô vào những cành cây. Rồi nhi`n có vẻ hài lo`ng:
- Mẹ làm mệt lắm đấy con ạ, nhưng để nấu cơm trưa cho bố xong, mẹ sẽ lên giúp con coi sóc mấy đứa trẻ."
- Mẹ à, mẹ, hôm nay mi`nh con trông mấy đứa nhỏ được rồi, như vậy cho tiện.
Bà Braathen nhi`n Anne vẻ đau đớn, Anne vội vàng nói: "
- Nếu mẹ ở yên đây thi` khi hai cháu gái ăn uống xong, con sẽ bế tụi nó xuống, rồi con lấy xe hơi chở mẹ đi chơi.
Bà mẹ vui mừng, bà thích đi chơi bằng xe hơi lắm, con rể bà, Erik, thỉnh thoảng vẫn lấy xe chở bà đi chơi chút chút. Bà nói:
- Ờ được. Lên trông tụi nó đi, co`n mẹ thi` đi chợ.
Mặc dù Anne biết cửa ngoài đă khóa, ch́a khóa cất kỹ ở trên lầu, nhưng cô vẫn không yên tâm. Cô nghĩ tới những lần mẹ "đi chợ", cả ngày lẫn đêm, đôi lần đi ra ngoài, bà chỉ mặc áo ngủ. Cô ngồi xuống ghế sa-lông, mẹ cô cũng ngồi theo bên cạnh. Mặc dù da mẹ vẫn hồng hào, nhưng nhi`n bà già nua và mệt mỏi quá.
- Bây giờ mẹ bi`nh tỉnh lại một chút nhe mẹ, con đi lấy đồ đan để mẹ ngồi đây đan cho thoải mái,
cô nói năn nỉ. Bà mẹ gật đầu. Bà lúc nào cũng thích làm việc nữ công, chẳng ưa ngồi rỗi. Bà nói:
- Ờ, Mẹ phải đan cho xong mấy đôi vớ cho bố con.
Bố Anne mất đă mười năm nay, nhưng mẹ vẫn thường xuyên đan vớ cho bố.
*
Khi Anne trở lên pho`ng ngủ, Erik đă mở nhạc nho nhỏ từ cái ra-dô đầu giường. Nhạc, vậy là đă hơn sáu giờ rồi, nhưng cuối tháng Mười Một trời vẫn tối. Cô lại nằm lên giường, Erik nắm tay cô, hỏi. "
- Hồi năy em ở dưới à?.
Anne kể mẹ đang nấu cơm trưa, làm anh cười quá đi. Thỉnh thoảng Anne cảm thấy bực với chồng cười những chuyện mà cô thấy gớm và khó chịu, nhưng nhiều lần chồng cô vẫn làm cô cười vi` mấy việc làm của mẹ cô, và cô biết mi`nh phải vui vẻ mới phải. Erik nói:
- Hôm nay anh không lái xe đâu.
Anne đáp:
- Khỏi, em đă kêu taxi rồi, như vậy tiện hơn.
- Em nhớ gọi điện thoại về cho anh càng sớm càng tốt để anh biết chuyện ra sao.
Erik rấy quư mẹ vợ, anh biết bà từ lúc bà co`n khỏe, và bây giờ anh thường cười vi` những hành động lạ lùng và những câu nói ngộ nghĩnh của bà.
*
Sáng nay Anne đă hẹn taxi đến đón lúc chín rưỡi. Cô đi với mẹ và nhờ May Britt, một cô bé gái hàng xóm sang coi chừng hộ hai đứa nhỏ. Lúc May sang, nhi`n hai mẹ con bà Braathen, khi thấy cái valy nhỏ ở cạnh họ, May hỏi:
- Mẹ cô đi du lịch hả?.
Anne lắc đầu, nhưng bà mẹ nói:
- Ờ mẹ nó, bà, và mấy đứa nhỏ sẽ đi xe hơi chơi đấy, nhưng cháu phải ở đây coi nhà nhé.
May tủm tỉm cười. May biết bà lâu rồi. Lúc bà bắt đầu "mát", May cũng hơi sợ sợ, nhưng bây giờ quen đi, thấy bà nói lăng nhăng cũng vui vui.
Taxi tới đúng giờ, Anne khoác tay mẹ đi ra xe, một tay sách va ly cho mẹ. Trong đầu cô cứ quanh nhớ quẩn mấu câu thơ đă học ở trường, cô chỉ đổi chữ "đầu" ra chữ "cuối":
Bởi đó mà lần cuối
mọi sự sầu một mối.....
Thôi quên đi, cô thầm nhủ, hăy suy nghĩ bằng cái đầu chứ đừng bằng trái tim!
May bồng hai đứa bé sanh đôi tới cửa sổ, cả ba vẫy tay chào. Khi xe chạy, bà mẹ ngồi nghiêng về phía Anne, luôn luôn bà thích sự gần gũi.
- Chỉ cần tài xế đừng tông xe làm cho mi`nh chết", bà sợ sệt, "Thằng Erik lái xe co`n giỏi hơn.
Người tài xế trẻ hút thuốc hoài, anh nhi`n mẹ con bà qua kiếng chiếu hậu. Ann có ấn tượng mỗi lần mẹ cô nói, làm anh ta cười khinh khỉnh.
Nhà thương thiệt lớn, khi xe tới thi` cũng đă hơn mười giờ. Trời ơi, Anne tưởng tượng nếu họ bảo: "Không, cô tới trễ rồi, cô về đi". Cô nắm tay mẹ đi nhanh tới pḥng tiếp khách, ở nơi đó người ta sẽ chỉ cho cô biết phải đi tới khu bệnh nào; họ đón cầu thang máy lên lầu năm. Cái thang máy này khá lớn, chạy chầm chậm, bà mẹ lại ép sát mi`nh vào người cô, thi` thầm:
- Thôi, mẹ nghĩ mi`nh quay về đi".
Anne bảo:
- Thi` mi`nh hăy nói chuyện với bác sĩ đă, mẹ bị cúm đấy.
Cửa khu bệnh đă khóa, nhưng có chuông bấm. Một bà y tá ra mở. Trông bà khỏe mạnh, cương nghị và vui vẻ. bà tự giới thiệu là y tá Olaug, bà mời mẹ con Anne vào rồi khóa cửa lại.
Anne hỏi:
- Phải khóa cửa sao?.
Bà y tá mỉm cười.:
- Vâng chúng tôi phải khóa.
Cô quay sang mẹ, nắm tay bà.
- Và đây là…, bà y tá hỏi.
Người mẹ trả lời:
- Ingrid Anne Odegaard.
Anne choàng tay lên vai mẹ nói:
- Mẹ tôi tên Ingrid Braathen, cô tiếp: Odegaard là tên hồi co`n con gái của bà. Co`n tôi tên Anne”.
Bà y tá mỉm cười.
Ở phía hành lang dài có nhiều bà già đứng, ngồi, tất cả đều mặc áo trắng sọc xanh dương. Có hai bà nắm tay nhau đi về phía mẹ con Anne. Một bà quay đầu hướng về phía Anne nói với giọng cầu khẩn:
- Tôi yêu cầu cho tôi biết giám đốc khách sạn này tên gi`?.
Bà đi cạnh cười, bà này có cặp mắt xanh, nhỏ và minh mẫn, lại gần bà mẹ Anne, nói lớn:
- Ở đây toàn người điên cả đấy, đừng có nghe chúng nó nói gi` nhé!.
Bà mẹ kéo tay Anne:
- Thôi mi`nh về với mấy đứa nhỏ đi, bà tiếp:, Mi`nh đi cũng lâu rồi đấy.
Rồi quay qua nói với y tá:
- Cám ơn bà, bây giờ chúng tôi phải về vi` co`n các cháu nhỏ ở nhà
. Bà y tá nhi`n Anne như hỏi. Anne nói:
- Vâng, chúng tôi có hai cháu gái sanh đôi được ba tuổi.
Bà y tá nắm tay mẹ:
- Đi theo tôi, bà Braathen, rồi tôi chỉ chỗ ngủ cho bà.
Bà mẹ run sợ:
- Ồ không, ồ không, tôi không ngủ ở đây đâu, tôi chỉ quen giường ở nhà,
Rồi bà nắm tay Anne kéo ra cửa.
- Mẹ bi`nh tỉnh đi, mẹ, Anne kêu: Mi`nh ở đây một chút xem họ làm gi`?
. Bà mẹ: “Không, mẹ xem đủ rồi, mẹ nghĩ mấy đứa nhỏ ở nhà đói rồi đấy”.
y tá nắm tay bà mẹ và nhi`n bà. Anne nghỉ đến một cuốn phim cô đă coi cách đây nhiều năm. Có ông bị treo cổ, đao thủ nhi`n ông ta để đoán ông nặng bao nhiêu. Cô bảo với bà y tá đang dắt tay mẹ cô,:
- Tôi ở đây thêm chút nữa”, rồi họ bắt đầu đi chậm chậm về mé hành lang.
Mẹ run sợ, to` mo` nhi`n những bịnh nhân. Hai mẹ con xi` xào:
- Coi cái bà kia bị mất một cái răng ki`a. Không nhi`n lại coi, trông giống như con gà trống Tây ban nha”, chắc là gà mái đấy! Nghe Anne nói, bà mẹ cười.
Họ đi tới đi lui trong hành lang rồi lại đi tới đi lui. Mẹ cứ nắm chặt tay Anne, Anne thấy bà bắt đầu mệt.
Một cô y tá trẻ đẹp đi đến hỏi:
- Có phải mẹ cô đấy không, hai mẹ con trông giống nhau quá.
Bà mẹ cười sung sướng: “Ở nhà chúng tôi có hai cháu gái cũng giống nhau như đúc”.
“Vâng”, anne nói, “Tôi có hai đứa con gái sinh đôi”.
Bà mẹ tiếp lời:
- Ờ, nhưng chúng không cùng một trứng
Bà thích nói câu ấy, cứ mỗi khi có dịp bà lại nói ngay như thế, tựa hài học và rất hănh diện đă thuộc lo`ng.