HÂN HOAN ĐÓN CHÀO CHƯ TÔN ĐỨC VÀ QUÝ PHẬT TỬ

TT Giác Đẳng trả lời : Thưa quí vị chúng tôi xin được phân rơ về điểm này là khi nói đến thiền th́ chúng ta thấy nhiều quan niệm về thiền lắm, đối với thiền quán th́ tất cả những hiện tựơng liên quan đến sáu căn, tại v́ trong thiền quán hiện tượng của sáu căn là hiện tựơng của sự sống đó là sự sống của chúng ta mắt thấy tai nghe mũi ngửi lữơi nếm, và v́ vậy cái ǵ mà liên quan đến ngũ uẩn, 12 xứ, 18 giới, liên quan đến căn cảnh thức th́ đều đựơc vị hành giả tu tập thiền quán dùng đề mục để quán xét không riêng ǵ âm thanh.

 

         Chúng ta cũng không có loại bỏ cái mà chúng ta gọi là nhĩ thức là cái nghe của chúng ta, nhưng mà đối với thiền chỉ chúng ta vẫn thường nghe đến một trừơng hợp là thiền chỉ thừơng tập trú vào ba cái giác quan của thiền chỉ, đó là thị giác và xúc giác rồi bên cạnh xúc giác chúng ta c̣n có cái biết của ư tức là biết ngoài ra mắt tai mũi lưỡi thân.

 

         Khi mà nói đến thị giác là một vị hành giả có thể dùng như là một đề mục hư không như là lửa, như là màu sắc để làm cái kasina làm đối tượng để gom tâm, ngừơi ta có thể dùng đất đắp thành kasina dài chừng hơn một gang rưỡi tay và  để trứơc mặt và nh́n vào trong đó cho đến khi họ đem cái h́nh ảnh đó vào trong ḷng như vậy là cái thị giác, thị giác tức là dùng con mắt nó có một giá trị ở trong thiền chỉ.

 

          Và một khi mà nói đến xúc giác th́ thật ra cái xúc giác mà ở trong thiền chỉ nó chỉ có xúc giác của hơi thở, tức là hơi thở ra và hơi thở vào, hơi thở ra hơi thở vào ở đây một vị hành giả tu tập nếu họ có thể nhận được thế nào là hơi thở ra hơi thở vào, cái hơi nóng của con người chúng ta nó đi ngang qua mũi nếu chúng ta nhận ra một cách tinh tế  th́ chúng ta nhận ra hơi thở, th́ như vậy hơi thở nó một phần liên quan đến xúc giác.

 

            Và rồi thiền chỉ nó cũng tập trung vào những đề mục nội tại, những đề mục nội tại đó không có liên quan đến cảnh sắc thị giác và xúc giác th́ ở đây chúng ta muốn nói đến đề mục tứ vô lượng tâm, hay là đề mục qúan một số ân đức Phật ân đức Pháp ân đức Tăng để đạt cận định chẳng hạn.

 

            Rồi bây giờ quí vị đặt ra câu hỏi là cái pháp gọi là pháp tu nhĩ căn viên thông hay là quán âm là thiền chỉ hay thiền quán th́ chúng tôi thưa rằng nếu có một pháp tu nào mà chỉ chuyên về quán âm thanh thôi, th́ thưa quí vị cái pháp đó chúng tôi nói rằng trong thiền quán th́ có cái pháp ghi nhận có mặt của âm thanh như là chúng ta nghe, nhưng mà trong thiền quán không lấy cái sự quán đó thành một pháp tu chuyên biệt,

 

          Và trong thiền chỉ th́ không có một cái đề mục nào nhắc đến âm thanh hết tại v́ khi mà nhắc đến âm thanh th́ chúng ta phải có cái nơi tạo ra âm thanh đó, ví dụ như chúng ta muốn nghe nhạc th́ phải có máy tạo ra nhạc, khi mà chúng ta muốn nghe tiếng gió th́ phải có gió, chúng muốn nghe suối chảy th́ phải ở gần suối th́ như vậy nó phải có một cái source một cái nguồn cuội tạo ra âm thanh đó, hay là chúng ta tạo ra đề mục cảnh vị hay là cảnh khí tức là mùi thơm hoặc không thơm hoặc  là vị này vị khác mà để vào đề mục th́ không được tại v́ những thứ đó nó cần một cái nguồn để cung ứng.

 

         Nhưng mà ngựơc lại th́ đối cảnh sắc và cảnh xúc, đối với hơi thở và đối với đề mục  kasina  th́ không cần phải như vậy, một vị hành giả có thể dùng ánh mắt của ḿnh để nh́n vào các màu sắc, các cái kasina các cái biến sứ để tu tập th́ cái đề mục đó nó vẫn có ở tại đó chứ không phải chúng ta phải cung ứng cho nó từ một cái nguồn nào, nên chi ở trong thiền chỉ th́ điều này không có đề cập đến, bây giờ phương diện thiền quán trả lời như vậy, thiền chỉ như vậy đó th́ quí vị có thể hỏi rằng như vậy pháp tu nhĩ căn viên thông hay quán âm nó đựơc đến từ cái pháp tu nào.

 

          Th́ chúng tôi phải thưa với quí vị là chúng tôi biết có một số phương pháp gom tâm, người ta dạy rằng khi mà chúng ta ngồi thật sự là yên tịnh để lắng nghe những âm thanh dầu âm thanh đó là quả lắc của đồng hồ, âm thanh đó là tiếng chim ở ngoài cửa sổ đi vào lỗ tai của chúng ta hoặc giả ai nói thật là nhẹ nhàng tạo ra những âm thanh cho chúng ta ,th́ thưa quí vị đối với một ngừơi hành thiền quán thỉnh thoảng người ta ngồi xuống để lắng nghe và để phân biệt để tạo ra sự tĩnh lặng của nội tâm, ví dụ như một người hành giả có thể ngồi xuống và ghi nhận là có bao nhiêu âm thanh đang xảy ra chung quanh chúng ta th́ lúc đó những âm thanh đó nó trả cho chúng ta về không gian rất là tĩnh mịch.

 

          Tuy nhiên cái phương pháp nhĩ căn viên thông hay là quán âm có lẽ nó đến từ một cái phong trào tu xuất phát từ một ngừơi mà chúng tôi không muốn nói ở tại đây ,vị đó là một người Việt Nam hành đạo ở bên Đài Loan và có nhiều quan điểm rất là tạo sự tranh luận vị này có nhắc đến pháp tu quán âm này.

 

          Nhưng mà thưa quí vị trong cái tinh thần quán âm của phẩm Phổ Môn ở trong kinh Pháp Hoa và cái tinh thần quán âm ở trong các kinh điển của Bắc Phạn cũng như chữ Hán th́ quán sát sự đau khổ của thế gian, sự quán sát ở đây không phải chỉ qua âm thanh mà nó qua kể cả sự hiểu biết tận cùng, có những nỗi khổ mà không thể thốt thành lời đựơc, có những nỗi khổ mà không trở thành tiếng than văn đựơc nhưng mà quán âm có nghĩa là lắng nghe, sự lắng nghe ư nghĩa rất là trừu tựơng ở đây không phải chỉ có thuộc về nhĩ căn thuộc về âm thanh, mà là lắng nghe sự đau khổ của chúng sanh nghĩa là có một sự hiểu biết miên mật, một sự hiểu biết toàn diện về cái khổ của chúng sanh trong cuộc đời này . Và chúng tôi xin kết thúc cái câu trả lời tại đây chúng tôi hy vọng có thể giúp phần nào cho vị Phật tử hỏi câu này.

 

 

Minh Hạnh biên soạn

 

   Trở lại câu hỏi