Thư Thầy Tro`
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử Ngọc Mai đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy Tro`
Lá Thư Thứ 6
Lá thư
thứ 6
Ngày….
tháng… năm…
Con thương
mến,
Tối
hôm qua mẹ con và H.T. đem thư và
ảnh của con đến cho thầy. Đó là lá thư thầy nhận được từ khi con đi. Dường như thư
con không mất mà thư thầy
viết cho con thì thất lạc hết rồi.
Ảnh chụp
trông buồn quá, buồn cũng phải, nhưng con nhớ phải “tùy sở trụ xứ thường an lạc” mới được.
Ngày xưa,
khi con chưa biết đạo, có lẽ con đã nhập cuộc không một chút dè dặt. Nhưng ngày nay sau khi con biết
đạo và đã chuẩn bị cho mình
một hàng rào đạo đức thì có vẻ như
con hơi lúng túng trước sự phức tạp của cuộc đời, có phải thế
không?
Con ạ, đó là hai
cực đoan mà người ta thường vấp phải khi đối diện với cuộc đời. Nếu con tùy thuộc không một chút tỉnh thức thì con bị cuốn trôi trong dòng thác lũ của
những ảo hóa trần gian. Nhưng nếu con quá cẩn thận e dè thì con se bị
bỏ rơi bên bờ cuộc
sống. Đáng thương thay
cho những ai lặn hụp
trong biển đời không tìm thấy đâu một phút giây tự
tại. Cũng đáng
thương thay cho những ai trang bị
cho mình quá nhiều giá trị để
chỉ đào thêm hố ngăn
cách với cuộc đời.
Vậy phải
làm sao? Không phải làm sao cả. Mọi vấn đề chỉ giải quyết ngay chính nơi con mà không cần
thêm bớt gì nữa. Con không cần phải tập luyện yoga, thiền định hay thái cực quyền tới một mức thâm hậu nào mới
khả dĩ đối phó với đời. Bao lâu con còn
cầu viện tới một sở đắc nào, một điều kiện nào, một trang bị nào, một kiến thức nào, thì con vẫn
còn hướng ngoại cầu huyền, hay ít ra con vẫn còn bị nô
lệ bởi những triền phược do chính những sở đắc ấy tạo nên.
Con sẽ
phải đối phó với đời
bằng hai bàn tay trắng hay bằng những gì con đã có sẵn
mà thôi. Có lần thầy
đã nói với con :
Học
đạo quý vô tâm
Làm
nghĩ nói không lầm
Sáng
trong và lặng lẽ
Giản
dị mới uyên thâm
Vũ
khí của con là sự giản
dị. Giản dị thì không có vấn
đề. Không
có vấn đề thì con sáng suốt, trong lành và
tĩnh lặng. Có như thế
con mới hành động, nói năng, suy nghĩ thích ứng và hồn
nhiên.
Thăng-trầm,
động-tịnh, khổ-vui…
đều hồn nhiên trong sáng
tức là tự tại, là vô tâm,
là giải đất bình an muôn đời
ở nơi con.
Con thương
mến,
Viết
đến đây, thầy nhớ trong thư con có nói: “Trở
về quê hương là việc quá xa vời mà
trở về quê hương của Phật còn gian khó
vô vàn…”. Nhưng
nếu con nhận ra rằng quê
hương nào cũng ở chính nơi con thì có lẽ con sẽ thốt lên câu: “Nhiên
khứ lai hề thiên thu giả mộng!”
như trong bài thơ Lai Khứ của thầy vậy.
Chắc
con đã có lần đọc bài thơ “Thiên để nguyệt” của thầy mà không
để ý. Nhân đây thầy chép lại và dịch cho
con nghe ý của bài thơ đó:
Viễn
viễn phong đầu phi
Vong
xứ điểu vô qui
Hốt
phùng thiên để nguyệt
Qui hà,
qui hà vi!
Hai câu đầu thầy tả một con chim mất xứ sở (vong xứ điểu) đang
bay càng lúc càng xa (viễn
viễn) trước
ngọn gió cuốn đi vô định (phong đầu
phi), chẳng biết
nơi nào là chốn quê
nhà thì làm
sao tìm đựơc
lối về. Câu thứ ba
là đột biến của cuộc đời giữa khi con chim cô đơn
mất hướng đang bay vào chân trời vô định, giữa lúc “thuyền tâm lạc giữa trận tiền phong ba” thì
bỗng gặp một mảnh trăng vàng minh linh chiếu
diệu, lồng lộng bên trời (hốt phùng thiên để
nguyệt), thì ra:
Quê
hương vẫn là đây
Trăng
vẫn mảnh trăng này
Ngàn
sau ngàn sau nữa
Lồng lộng giữa trời mây.
Và câu thứ tư, từ khi con chim bỗng gặp “Thiên để nguyệt” thì không còn
vấn đề đi hay về nữa. Đâu cũng là quê hương, đâu cũng là viễn xứ
thì về đâu? Về làm gì (qui hà, qui hà vi!)?
“Hốt phùng thiên để nguyệt” là một cách nói thi vị
thay cho thuật ngữ “hoát nhiên đại
ngộ” của nhà thiền. Cũng như ngộ, “thiên để nguyệt” không thể tìm thấy
ở bất cứ chân trời góc biển nào, mà chỉ
tìm thấy ngay nơi chính
mình, nơi mà nó vẫn
muôn đời chiếu diệu.
Hễ
ngay đây và bây giờ
con không có vấn đề gì với thực
tại hiện tiền tức là con thấy tánh, là “hốt
phùng thiên để nguyệt”. Niết bàn không xa,
chỉ tiếc con người cứ mãi cố gắng
đi xa Niết-bàn. Quê hương
của Phật là nơi gần
con nhất, sao con lại phải về đâu nữa để rồi tự thấy khó khăn trở ngại.
Khi
Đức Phật dạy : “Chớ có buông lung trí
tuệ, hãy hộ trì chân
đế, hãy làm cho sung mãn
huệ xả, hãy tu học
tịch tịnh” là Ngài muốn
dạy chúng ta không nên
vọng động hướng ngoại cầu huyền, không nên tìm
kiếm thêm bất cứ cái gì ở ngoài, chỉ nên thấy các pháp như
thật (chân đế), không có vấn đề
gì (sung mãn huệ xả), tức nhiên tâm ta sẽ
điềm đạm
hư vô và trong sáng
(tu học tịch tịnh)
Nói thì rắc rối nhưng sự thật còn giản dị hơn nhiều, con phải tự chứng nghiệm sự thật giản dị ấy, thầy không có cách
nào nói nhiều
hơn được.
Thầy
ngừng bút và chúc con tự
tại vô ngại trong mọi hoàn cảnh.
Thầy.
Phật Tử Ngọc Mai đánh máy từ
tuyển tập Thư Thầy Tro`
-ooOoo-