Tuyển Tập Thư Thầy
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử TTNM đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy
Lá Thư Thứ 42
Lá
thư thứ 42
Ngày…
tháng… năm…
T.
con,
Hôm
nay ngồi một mình thầy đọc lại thư con,
chủ nhật rồi khi HT đua thư con cho thầy, thầy
chỉ mới đọc lướt qua thôi, rồi tuần
qua lu bu nhiều chuyện thầy chưa có gì để viết
cho con.
Lên
chùa con chỉ ngồi nghe, ít khi phát biểu ý kiến nên thật
ra thầy cũng chưa hiểu con mấy, thầy chỉ
có cảm tưởng mơ hồ như con đang gặp
một vấn đề nào đó trong cuộc sống, mà vấn
đề cuộc sống thì thật là đa tạp, nên thầy
chỉ có một ước mong đơn giản là chia sẻ
với mọi người nỗi đau chung của nhân loại.
Nỗi đau không dành riêng cho một ai, nó là bản chất
chung của đời sống mà mỗi người nhận
nó qua hoàn cảnh riêng của mình. Cho nên ai cũng tưởng
chỉ có riêng mình là đau khổ, nhưng thật ra
đau khổ chỉ khác nhau trên hiện tượng, còn bản
chất thì ở đâu vẫn thế.
Con
đừng nghĩ rằng những Phật tử đến
với thầy là phải tuân theo một số qui định
nào đó chẳng hạn như giáo điều, những luật
lệ, những bổn phận, những lễ nghi v.v… hoặc
nhận một pháp danh, mà người ta gọi là quy y, là từ
đó người đệ tử phải tôn kính, vâng lời
thầy và tuyệt đối không được phản
lại môn quy.
Điều
đó có thể xảy ra ở một vài nơi nào đó,
nhưng riêng đối với thầy thì hoàn toàn khác. Một
pháp danh chỉ có nghĩa là đánh dấu một sự
thay đổi nào đó trong tâm hồn hay một bước
ngoặt trong tầm nhìn về cuộc sống. Ngày xưa
khi được sư phụ đặt pháp danh, thầy
cảm thấy như có một cái gì thay đổi lớn
lao tận cùng tâm khảm của mình. Người nói: ‘Pháp
danh con là Viên Minh, vậy từ nay con hãy nhìn lại chính mình
cũng như nhìn lại cuộc đời với cái nhìn
hoàn toàn trong sáng’. Từ đó thầy tập nhìn thẳng
vào mọi vấn đề với một tâm hồn sáng suốt,
lặng lẽ và trong lành. Cũng từ đó biết bao sự
thật đã được mở bày mà bấy lâu bị
phủ kín dưới lớp vỏ dày của vô minh ái dục.
Thầy đã từng đau khổ và đã từng nhìn thẳng
vào những niềm đau khổ ấy như thể uống
cạn từng giọt đắng cay của cuộc đời,
vì thế thầy cảm thông với những nỗi thống
khổ của mọi người.
Nhữn
buổi họp mặt đàm đạo thân mật giữa
thầy và các Phật tử trong bối cảnh yên tĩnh
của chốn thiền môn không phải là những buổi
điểm đạo. Thầy và các Phật tử chỉ
chia sẻ với nhau những niềm vui nỗi khổ của
cuộc đời để nhận chân ra ý nghĩa
đích thực của đời sống.
Vì
vậy chia sẻ không có nghĩa là an ủi, vì an ủi chỉ
là một hình thức trốn chạy khổ đau bằng
những lời lẽ ngọt ngào xoa địu. Thầy
trò chia sẻ bằng cách cùng nhau nhìn thẳng vào sự thật.
Nói lên sự thật để cùng nhau chiêm nghiệm, học
hỏi và cảm thông. Điều chính yếu là thấy ra
chân lý giữa cuộc đời.
Điều
kiện tất yếu để giác ngộ là nhìn thẳng
vào sự thật, phải thấy trắng (kiến tố)
như Lão Tử nói, hay thấy minh bạch (Vipassanà)
như Đức Phật dạy. Bởi vì bao lâu còn trốn
chạy đau khổ bằng những ảo tưởng
về một thứ hạnh phúc nào đó người ta chẳng
bao giờ có thể thấy được bản chất
của cuộc đời.
Có
giác ngộ được chân lý của sự khổ
người ta mới có được tình thương yêu
và thông cảm. Nhưng khi người ta trốn vào cái thành
trì của bản ngã thì lập tức người ta tự
khép kín, tự cô lập và qua lăng kính của bản ngã
chủ quan ấy chân lý biến mất cùng với sự cởi
mở, lòng thương yêu và thông cảm, mà hậu quả
của nó là người ta phải chịu phiền não, trầm
uất, sầu khổ, chán chường và căng thẳng…
Vậy tại sao chúng ta không cởi mở với nhau và
cùng nhau đối diện với sự thật, cùng nhau
chia sẻ và cảm thông? Phải chăng lòng tự trọng
mà con nói là hàng rào ngăn cách giữa những bản ngã cô lập
và khép kín? Phải chăng cái mà con gọi là lương
tâm chính là lòng tự ái đã dựng lên thành trì kiên cố
của ngã chấp?
Lương
tâm theo thầy là trí tuệ và tình thương. Nhưng trí
tuệ và từ bi không bao giờ hiện hữu trong thành
trì của bản ngã, mà chỉ hiện hữu trong sự
tương giao cởi mở.. Ở đó không còn bóng dáng của
sự khép kín, cô lập, mặc cảm (tự tôn hoặc tự
ti), thành kiến ngã chấp v.v… mà chỉ có trí tuệ, tình
thường yêu và sự thông cảm.
Thầy
nghĩ con nên đến với các bạn và sinh hoạt với
nhau trong không khí cởi mở của sự tương giao
chân thật không che dấu, không có thủ, không tự hành hạ
trong cái gọi là lương tâm khép kín. Dù rằng sự thật
đôi lúc quá phũ phàng nhưng chúng ta vẫn phải nói
trắng. Có khi thầy phải nói trắng để
phơi bày một sự thật nên chắc chắn làm
người nghe không khỏi ngỡ ngàng. Hoặc có những
sự vật bị che kín dưới những nhãn hiệu
mỹ từ khi được phơi bày làm người
ta ngạc nhiên và đôi lúc tưởng là nghịch lý. Lúc
đó chúng ta phải cùng nhau xem xét vấn đề kỹ
lưỡng hơn. Con còn những nghi vấn tại sao con
không phát biểu tự nhiên? Chung quy con vẫn chưa sãn
sàng cởi mở.
Thôi
thầy ngừng bút, chúc con mạnh khỏe.
Thầy.
-ooOoo-