Tuyển Tập Thư Thầy
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử TTNM đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy
Lá Thư Thứ 17
Lá
thư thứ 17
Ngày….
tháng… năm…
DT
con,
Cách
đây khoảng một tuần, thầy có viết thư
cho con, nhân nghe D nói con bệnh. Hơn nữa lâu quá thầy
cũng trông thư con, muốn biết con đã tiến bộ
ra sao?
Trước
khi C vào, thầy có trả lời con một lá thư, trong
đó thầy giải thích làm thế nào để nhiếp
phục tâm sân hận, bằng cách tránh nó hay bằng cách nhìn
thẳng vào nó. Không biết con đã nhận được
chưa. Hay là thư đó của NT, nếu vậy con
mượn NT để xem nhé. Bây giờ thầy nói thêm một
chút.
Khi
giận con cố giữ tâm bình thản hoặc niệm Phật
với tâm thư thả hoặc buột miệng hát lên…
đều là những cách né tránh thực tại. Né tránh cũng
là một phương pháp tu trong trường hợp thích ứng.
Vì vậy con có thể áp dụng nếu con muốn, miễn
là thành công. Nhưng thầy thích nhìn thẳng vào thực tại
hơn, nghĩa là nhìn thẳng vào cơn giận.
Như
thầy đã nói, có hai cách tu tâm, một là chỉ, hai là
quán. Chỉ là giữ tâm yên tịnh bằng cách tập trung
tư tưởng vào một đối tượng nhất
định, như niệm Phật, đếm hơi thở
v.v…. để giữ tâm không xao động. Hàng ngày lúc nào
thuận tiện con có thể tập an chỉ tâm như vậy
trong 5, 10 phút hoặc hơn tùy theo điều kiện của
con.
Còn
quán là soi chiếu tâm, phần nhiều là lúc nó khởi động.
Như khi con giận là tâm khởi động, hãy chú tâm soi
chiếu hành tướng của nó ‘đây là cơn giận
phát sinh’ … ‘đây là cơn giận hiện hành’… ‘đây là
cơn giận lắng dịu’… “đây là cơn giận chấm
dứt’… trong một vài niệm như vậy con sẽ thấy
không còn đâu là giận cả, bấy giờ chỉ còn lại
hơi thở gấp, tim đập mạnh v.v… Đó chỉ
là sự xáo trộn còn lại trên thân sau tâm sân hận chứ
không phải là sân hận. Con có thể hít vào một hơi
thật sâu, thở ra từ từ bằng miệng để
điều hòa nhịp tim lại, trong năm ba hơi thở
là xong. Đó là cách làm chủ thân tâm bằng soi chiếu,
cùng với một vài phương tiện kỹ thuật
giản đơn mà hiệu nghiệm.
Thầy
đã nói rất nhiều rằng không phải tránh khổ
đau, phiền não, không phải tránh tranh chấp, ganh tị…
ở đời. Làm sao con thoát được khi bản chất
cuộc đời là như vậy? Thật ra chính nhờ
những xô đẩy đó con mới biết cách tự
điều chỉnh mình sao cho có thể tự tại giữa
những được mất, hơn thua, thành bại, xấu
tốt… và biết bao những mâu thuẫn khác ở đời.
Nếu không có những xô đẩy đó con sẽ trở
thành yếu đuối không sao giác ngộ, giải thoát
được.
Con
bảo khi đọc thư thầy thì đời có vẻ
dễ sống, phiền muộn dễ quên, khó khăn dễ
vượt. Coi chừng, con nói oan cho thầy đó nghe. Thầy
không bao giờ khuyên con quên phiền muộn, vượt khó
khăn đâu. Thầy thường bảo con phải bình
tĩnh đối diện với nó, học hỏi nó. Chỉ
cần con đừng sợ hãi thì khó khăn, phiền muộn
thế mấy cũng như không.
Thầy rất thông cảm với con khi con phải
đương đầu với bao nhiêu phiền lụy của
cuộc sống trên hành trình giác ngộ. Có những lúc con sợ
hãi cô đơn. Ai cũng thế cho đến khi nào
chưa đứng vững một mình. Nhưng bên cạnh
con còn có thầy và các bạn, sẵn sàng chia sẻ với
con. Nếu thầy để con một mình thì việc gì thầy
phải quan tâm hướng dẫn con. Chính con cũng thấy
rằng luôn luôn vẫn có thầy bên cạnh những khổ
đau sợ hãi của con, tất nhiên không phải để
làm vơi đi những khổ đau đó mà để
giúp con có thêm lòng can đảm và giữ vững niềm tin
mà ‘vác thập tự giá’ của mình. Con đừng sợ
hãi phiền não, con không nghe người ta nói phiền não
tức bồ đề sao? Phát tâm bồ đề tức
là con dám đón nhận mọi ưu phiền của cuộc
đời cho sự nghiệp giác ngộ.
Con
đừng có ý tưởng tự ti, cảm thấy mình yếu
hèn, tội lỗi, không xứng đáng với Phật,
không xứng đáng với thầy. Con hãy dứt bỏ ý
tưởng ấy đi. Lòng từ bi của Phật, tình
thương yêu của thầy không đủ lượng
bao dung hay sao?
Tất nhiên con còn có những tình cảm, những ước
vọng, những thôi thúc rất yếu đuối.
Nhưng thầy không bảo con phải thành thánh, phải
tinh khiết, phải hoàn toàn. Thầy chỉ khuyên con nên lấy
đó làm chất liệu cho sự giác ngộ mà thôi. Hãy cảm
ơn những thứ đó đã giúp con chất liệu
trui rèn trí tuệ.
Con
đừng tưởng thầy là thánh, thầy tinh khiết
hoàn toàn. Không, thầy cũng như con với tất cả
cảm giác, tình cảm, ước vọng, thôi thúc của
một con người. Thầy không cầu làm thánh, không cầu
tinh khiết, không cầu hoàn hảo, thầy chỉ làm
người tỉnh giác bất toàn của đời sống.
Nếu
đi con đường của thầy, con không cần
thêm gì, không cần bớt gì, không cần bỏ gì, không cần
đạt gì, con chỉ giác ngộ. Nhưng giác ngộ là bản
tính của con, con đâu cần phải tìm kiếm đâu
xa:
Thấy
như thực thấy
Nghe
như thực nghe
Xúc
như thực xúc
Biết
như thực biết
là
bản chất sẵn có nơi con. Cái gì làm cho không thấy
được như thực, cái ấy là vọng. Cái gì
giúp con thấy được như thực, cái ấy là
chơn. Vậy con không cần tự ti, mặc cảm với
cái này hoặc tự tôn, tự đại với cái kia. Cái
gì cũng có giá trị khi nó là thực, khi nó được
nhìn qua cái nhìn giác ngộ. Những gì con thấy là xấu
xa, nó chỉ xấu xa khi mê, nhưng nó trở thành tốt
đẹp khi giác ngộ.
Vậy
con đừng tự ti, đừng sợ hãi, hãy chỉ
giác ngộ mà thôi.
Chào
con.
Thầy
-ooOoo-