Tuyển Tập Thư Thầy
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử TTNM đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy
Lá Thư Thứ 14
Lá
thư thứ 14
Ngày….
tháng… năm…
CK
con,
Nhận
được thư một tuần lễ rồi mà bây giờ
mới viết thư cho con được. Thường
thư xa thầy phải trả lời sớm vì sợ
thư đi lâu, mất công trông đợi. Coi lại
thư con đề ngày 11- 8 thì đúng y một tháng.
Lúc
này thầy đang nhập hạ, từ rằm tháng 6 đến
rằm tháng 9 ta, do đó thầy ít đi Bửu Long hơn.
Công việc của thầy rất nhàn, thỉnh thoảng mới
họp Giáo Hội, làm ít công việc văn phòng, còn chỉ
đọc sách, trả lời thư, tiếp khách, ngồi
uống trà với đệ tử, làm non bộ và vẽ
tranh.
Thầy
có một ước mơ tương tự như con,
ước có một mảnh vườn, một trà thất,
một hồ sen liễu rủ, một con đường
lát đá dẫn vào trà thất, chung quanh trà thất thầy
dựng giả sơn và trồng ít khóm cây kiểng cho
tăng phần u nhã, bên kia hồ sen sau màn liễu rủ là
một gác chuông nho nhỏ dựng trên một gò đất
có cỏ mướt xanh…
Thế
rồi chiều chiều khi các con đi làm về, ghé lại
trà thất “nói một vài chuyện cát đá, pha trà, uống
một chung nhỏ, ngậm một viên kẹo và tưởng
như cả tam thiên thế giới đều bình an
như mình” (Đoạn này thấy trích đúng nguyên
văn thư con đó nghe!). Thầy thích cái không khí bình lặng
và thân tình ấy.
Con
ạ, bây giờ thiền của thầy thật là giản
dị. Chỉ cần thầy trồng thêm ít luống rau,
vài cây ăn trái sau trà thất, để rồi sáng ra
tưới bón một mình, hoặc cùng vài ba bạn đạo,
giới tử gì đó, và rồi khi rau đã tốt, các con
đến vào một ngày nghỉ, hái rau, lặt lá, đem
ra hồ rửa và làm một bữa cơm rau thật ngon
lành. Thầy nói: “Ý, đứa
nào nêm canh mà mặn thế này, ra vườn hái cho thầy
một trái chanh coi!”. Thế là cả đám thầy trò
đều cười ồ lên thoải mái. Đó, bức
tranh thiền của thầy là vậy đó.
Thầy
đã từng xây dựng và sinh hoạt trong những viện
Phật học, tu viện, tòng lâm, và cả thiền viện
nữa, nhưng cho đến bây giờ thì thầy chỉ
ngồi xem non bộ, uống trà và viết thư cho các
đệ tử ở xa. Không biết những việc làm
như vậy có gọi là thiền được không con
nhỉ? Hình như người ta có thói quen chỉ xem những
gì khuôn phép, qui tắc, bài bản, giờ giấc… mới gọi
là thiền, còn thầy thì chỉ sống và chiêm nghiệm
đời sống từng giây từng phút trong lặng lẽ
tỉnh thức, ai muốn gọi đó là gì cũng
được. Tất nhiên con phải có một mảnh
đất nội tâm thật bình an để con có thể
tịch tịnh niết bàn, nhưng trên mảnh đất
đó con cứ trồng tỉa ươm bón những cây
ước vọng của con cho khu vườn tâm thêm phong
phú, để con có thể thỏng tay vào chợ, sinh tử
thong dong. Công việc ươm bón đó phải chăng cũng
là một vẻ trong muôn vàn vẻ đẹp của thiền?
Con
mơ ước đến trà thất của thầy,
ăn một viên kẹo, uống một chung trà, thế mà
vẫn ung dung chạy ra xe buýt thật gấp để
đi làm cho thật đúng giờ ở tận Carbodale, và
công việc của con trong sở vẫn được làm
một cách chu đáo, tận tâm, nhiệt tình và sáng suốt,
thì mơ ước đôi lúc giúp con thư giản thoải
mái để khỏi trở thành chai lì và máy móc trong công việc
lặp đi lặp lại hàng ngày.
Ước
mơ chưa hẳn là vọng động, vì có những
ước mơ vĩ đại như ước mơ tự
giác, giác tha của những vị bồ tát đã đem lại
biết bao hạnh phúc cho cõi đời nhiệt não này, phải
không con? Nhưng cho dù đó là vọng đi nữa mà con có
đủ sáng suốt để thấy đó là vọng
thì lúc đó chính là chơn.
Thầy
khuyên các con đừng vọng động vì thầy muốn
các con thấy lúc không vọng động thế thôi. Thấy
vọng và thấy không vọng một cách như thực
thì đều là chơn cả.
Lúc
đầu người ta phải bỏ vọng tức thế
giới khái niệm (Pannatti) để tìm cái không vọng
tức thế giới chân tánh (Paramattha), nhưng chớ
có dừng lại ở đó, phải tiến thêm một
bước nữa, là đi vào thế giới khái niệm
tục đế để thấy vọng, sử dụng
vọng thật thiện xảo để lợi ích quần
sinh. Bao giờ con thấy tất cả vọng đều
không vọng, lúc đó cả hai đều chơn, chơn
không-diệu hữu như người ta thường nói.
À mà thôi, nói một hồi không khéo lại lạc vào rừng
kinh điển lý luận mất.
Con
ạ, khi viết thư cho thầy con nói Illinois đang
bước vào thu, lá vàng bắt đầu rụng,
nhưng bây giờ ở quê nhà trời đã giữa thu,
mưa thật nhiều và thỉnh thoảng có gió lớn.
Có lẽ ở miền Trung chùa Huyền Không đang bị
bão. Chắc là sư thúc và các sư đang rầu vì vườn
tược bị phá phách. Thầy nhớ lúc Huyền Không
còn ở Hải Vân, có một đêm trời bão lớn, Thầy
không sao ngủ được trong một am tranh bé bỏng,
mong manh giữa những tiếng hú ghê hồn cũa bão tố,
tiếng cây rừng gãy đổ, tiếng đá lăn sau
vách núi cộng với tiếng thét gầm của biển cả
tạo thành một thứ âm thanh cuồng nộ hãi hùng. Lúc
đó thầy cũng thấy mình bé bỏng và sẵn sàng
để gió cuốn đi…
Và
rồi, con có biết không, bây giờ vô hình chung “cứ
để mây bay”, “hốt phùng thiên để nguyệt”
v.v… đã trở thành thơ và họa của thầy,
đó chính là chút mộng mơ đầy sáng tạo mà nghệ
thuật thiền cống hiến cho cõi đời ảo
hóa.
Biết
đâu hôm nào cao hứng thầy sẽ vẽ cho con một
bức tranh, trong đó có mang ít nhiều dông bão của cuộc
đời.
Nhưng
thôi chuyện đó hãy còn chưa đến. Bây giờ thầy
ngừng bút, chúc con học giỏi để cuối
năm ra trường đi làm như ý nguyện, chứ
không làm lụng tất bật như hiện nay với
đồng lương ít ỏi như vậy.
Thầy
-ooOoo-