Tuyển Tập Thư Thầy
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử TTNM đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy `
Lá Thư Thứ 12
Lá thư thứ 12
Ngày…. tháng… năm…
Con thương mến,
Những ngày lưu lại Đà Nẵng thầy thấy
con siêng năng đi chùa, học hỏi giáo lý à tinh tấn
tu tập thầy rất hoan hỷ. Giữa xã hội loài
người hiếm thay là người theo đạo, giữa
những người theo đạo, hiếm thay là người
theo đạo chánh, giữa những người theo đạo
chánh hiếm thay là người hiểu đạo lý, giữa
những người hiểu đạo lý hiếm thay là
người thực hành và giữa những người thực
hành hiếm thay là người thành tựu.
Người Phật tử thường hãnh diện
mình theo chánh đạo, nhưng thật ra ít người xứng
đáng với chánh đạo của họ. Xứng
đáng là khi nào họ sống trong đạo lý, hay nói theo
Kinh Phật là sống tùy thuận Pháp (Dhammànudhammà
patipanno vihàrati). Trong Kinh Anguttara Nikàya Đức Phật dạy
rằng: Dù một người suốt ngày học thuộc
lòng Tam Tạng, giảng nói Tam Tạng hay suy tầm nghĩa
lý Tam Tạng thì vẫn không phải sống theo pháp, nếu
người ấy không tự mình sống an tịnh, không tự
ổn định nội tâm, không biết rõ mục đích
tối thượng với trí tuệ.
Con đã siêng năng học đạo, tinh tấn tu
hành thì phải học và hành sao cho chín chắn, thầy sẵn
sàng giúp con khi con cần đến.
Con hỏi thầy ý nghĩa hai chữ Huyền Không,
nhưng không dễ gì nói hết vô lượng nghĩa của
chữ này. Thầy chỉ gợi ý cho con một vài nét
để con dễ lãnh hội nhất, và dễ thể hiện
nhất, rồi từ đó con tự mở ra vô lượng
nghĩa khác.
Huyền là hòa đồng.
Thế nào là hòa đồng? Là trọn vẹn với chính
mình, với sự sống, với công việc, với tất
cả các pháp. Khi con đi trọn vẹn với đi là
huyền, khi con ăn trọn vẹn với ăn là huyền,
khi con ngủ trọn vẹn với ngủ là huyền, khi
con nói năng, hành động, suy nghĩ đều trọn
vẹn với mình là huyền. Nói cho kêu là thể nhập vạn
pháp.
Con có khi nào nhìn một đám mây trôi qua bầu trời,
một đóa hoa nở cuối vườn hay một
cơn mưa mùa hạ một cách trọn vẹn không?
Đó là Huyền.
Con có khi nào thể nghiệm các pháp đến và
đi trong hoặc ngoài con như dòng sông trôi chảy một
cách trọn vẹn không? Đó là Huyền.
Con có khi nào làm mọi việc dù nhỏ dù lớn, dù dễ
dù khó tùy nhân duyên việc ấy đến với con một
cách trọn vẹn không? Đó là Huyền.
Con có khi nào từ bỏ hay chấp nhận điều
gì đó một cách trọn vẹn không? Đó là Huyền.
Vân vân và vân vân…
Nhưng thế nào là trọn vẹn? Bí quyết ấy
thầy dành cho con khám phá một mình.
Còn Không là gì? Là đạm nhiên, trong sáng, là rỗng
rang thanh tịnh, là an ổn giải thoát, không nắm bắt
cũng không từ bỏ một điều gì cả.
Sống hay chết đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Được hay mất đối với con không
có vấn đề gì, đó là Không.
Thành hay bại đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Hơn hay thua đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Sinh hay diệt đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Có hay không đối với con không có vấn đề
gì, đó là Không.
Thiện hay ác đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Tịnh hay động đối với con không có vấn
đề gì, đó là Không.
Niết bàn hay sinh tử đối với con không có
vấn đề gì, đó là Không.
Vân vân và vân vân….
Tóm lại Huyền Không là hòa đồng với tất
cả mà không có vấn đề gì cả và không có vấn
đề gì mà vẫn hòa đồng với tất cả.
Tuy nói vậy nhưng con đã lãnh hội và sống
được tinh thần huyền không thì con muốn nói
sao cũng được, cái gì lại chẳng huyền,
cái gì lại chẳng không, huyền không vô lượng nghĩa
mà.
Và tuy nói vô lượng nghĩa con đừng cố
tìm vô lượng định nghĩa bằng danh bằng
cú. Vô lượng là ý thầy nói có bao nhiêu pháp là có bấy
nhiêu nghĩa huyền không vậy thôi.
**
Ngày nọ thần chết gặp một gã tiều
phu. Thần bảo:
- Thôi đừng đốn củi làm gì nữa anh sẽ
phải chết ngay bây giờ.
Gã tiều phu nhún vai nói:
- Thì chết!
Rồi gã tiếp tục đốn củi. Thần
chết lại bảo:
- Bây giờ ta đổi ý bắt anh phải sống
đốn củi với số kiếp bằng lá cây trong
rừng này.
Gã tiều phu lại nhún vai:
- Thì sống!
Thầy gọi tên gã là Huyền Không.
**
Một hôm thầy ra sau vườn, thấy chú tiểu
đang bỏ cuốc ngồi nghỉ, tay còn lấm đất
bưng một bát trà. Thầy hỏi:
- Con làm gì đó?
Chú tiểu nuốt ngụm trà đang uống dở
và thưa:
- Dạ, con uống trà.
Thầy gọi tên tiểu là Huyền Không.
**
Trời đã trưa, nắng gắt, thầy đi
bộ đã hơn 10 cây số vẫn chưa về tới
chùa, còn 3 cây số nữa, sợ trễ ngọ thầy gọi
một chiếc xích lô. Bác xích lô hỏi:
- Thầy đi đâu?
- Bác cho về chùa Huyền Không.
- Mời lên xe.
Thầy lên xe. Bác đạp thật nhanh mồ hôi nhễ
nhại. Về đến chùa vừa kịp ngọ thầy
mừng rỡ cám ơn:
- Bác cho trả bao nhiêu?
Bác xích lô vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Bao nhiêu cũng được.
Thầy gọi tên bác là Huyền Không.
**
Bây giờ ngồi kể mãi với con như vậy
biết bao giờ cho hết những tên gọi Huyền
Không.
À, mà con chưa đọc bài thơ “Gọi tên Huyền
Không” của thầy sao? Thầy chép lại cho con đọc
nhé:
GỌI TÊN HUYỀN KHÔNG
1. Huyền Không Huyền
Không
Gọi tên lần
đầu
Chùa tranh nho nhỏ
Đồi mây cỏ
hoang.
2. Huyền Không Huyền
Không
Giọt máu tim ta
Yêu từng
hơi thở
Ngày qua ngày qua.
3. Huyền Không Huyền
Không
Giòng suối trong
xanh
Chờ trăng
qua ngõ
Giọt nắng
long lanh.
4. Huyền Không Huyền
Không
Trời nước
mênh mông
Yêu đàn chim nhỏ
Ngủ yên ngủ
yên
5. Huyền Không Huyền
Không
Mẹ ru lời
kinh
Con ơi hãy ngủ
Sá gì tử sinh.
6. Huyền Không Huyền
Không
Xin chào vô cùng
Thuyền ta bỏ
bến
Đi vào vô biên.
7. Huyền Không Huyền
Không
Xin gọi tên
người
Cỏ, cây, rêu,
đá
Muôn loài vô danh.
8. Huyền Không Huyền
Không
Đừng nhớ
tên nhau
Cho tình yêu mãi
Ngàn sau ngàn sau.
9 Huyền Không Huyền
Không
Gọi lần cuối
cùng
Vang từ vô thỉ
Vọng đến
vô chung.
Thầy.
-ooOoo-