Tuyển Tập Thư Thầy
Tỳ kheo Viên Minh
Phật tử TTNM đánh máy từ tuyển tập Thư Thầy Tro`
Lá Thư Thứ 10
Lá
thư thứ 10
Ngày….
tháng… năm…
Con
thương mến,
Con
đă tŕnh bày khá rơ tŕnh độ học Phật của
con, có như thế thầy mới dễ hướng dẫn
con hơn.
Lúc
đầu ai cũng thế, tin Phật một cách sai lạc,
nhưng càng theo, càng hiểu rơ Phật hơn và dần dần
điều chỉnh những quan niệm sai lầm của
ḿnh.
Từ
nhỏ con đă hiểu đạo Phật là ăn chay, thắp
hương niệm Phật, khấn vái cầu xin, sám hối
v.v… để được ban phước và xá tội.
Tín
ngưỡng ấy mất dần tính chất thần quyền
và chuyển thành những lư tưởng siêu nhiên theo lối
siêu h́nh học. Rồi tính siêu h́nh cũng mất dần
để nhường chỗ cho khuynh hướng triết
học mà ở đây vai tṛ trọng yếu là luận lư.
Sau đó luận lư phải nhường bước cho
đời sống xă hội thực thế hơn và từ
đó tính đạo đức xuất hiện.
Khi
Đạo Phật được hiểu theo lối tu thân
hay đạo làm người là đă có tính đạo
đức. Đạo Phật càng được hiểu
thực tiễn chừng nào, càng đúng chừng đó. Tuy
nhiên thực tế của người ngộ khác xa thực
tế của kẻ mê.
Có
một vị thiền sư khi ngộ đă tuyên bố:
Lúc chưa tu ông thấy núi chỉ là núi, sông chỉ là sông.
Sau ông nhập đạo tu hành, ông thấy núi không phải
là núi, sông không phải là sông. Nhưng đến khi giác ngộ,
ông lại thấy núi vẫn là núi, sông vẫn là sông.
Núi
là núi, sông là sông thế mà khi mê không giống ngộ. Do vậy
giá trị của Đạo Phật là ở chỗ chuyển
mê khai ngộ chứ không phải ở tín lư, siêu lư, luận
lư hay đức lư… như người ta thường hiểu.
Tín
lư, luận lư, siêu lư, đức lư… đều có trong đạo
Phật, nhưng đó chỉ là h́nh thức bề ngoài tùy
theo căn cơ sai khác của con người. Cốt tử
của đạo Phật vẫn là giác ngộ.
Con
thích đọc sách học làm người, lại nghiên cứu
đạo Phật để có thể có được một
“bonne vie” như con nói, vậy là con thiên về đức
lư. Nhưng như thầy đă nói, đức lư là kết
quả phụ tùy của người ngộ đạo và
sống đạo chứ không phải là điều kiện
tất yếu để giác ngộ giải thoát. Ví như
người quán thông bệnh và thuốc có thể do vậy
mà không bệnh, nhưng không phải ai không bệnh cũng
thông hiểu bệnh và thuốc. Có khi ngược lại
là khác. Cũng vậy, một người giác ngộ chân lư
của sự sống có thể v́ vậy mà có đạo
đức, nhưng không phải ai có đạo đức
cũng đều giác ngộ, có khi càng đạo đức
càng ngă mạn, cố chấp và quá xa để giác ngộ.
Khi
người ta nói: “Une bonne vie, voilà la vraie religion” th́ ở
đây religion chỉ là một tôn giáo b́nh thường
hiểu theo nghĩa đức lư, chứ không hiểu theo
nghĩa giác ngộ như đạo Phật. Không dùng thuật
ngữ Religion để dịch Đạo Phật
được. Tốt hơn dùng thuật ngữ Buddhism
để dễ phân biệt hơn. V́ Buddhism bắt
nguồn từ Phạn ngữ Bodhi, Buddhi… có nghĩa
là giác ngộ. Rama Krishna, một giáo sư người Ấn
nổi tiếng dạy Phật học tại các đại
học phương Tây đă định nghĩa “Phật
giáo là con đường sống” (Buddhism is the way of
life). Định nghĩa như vậy rất đúng
nhưng dường như cũng có vẻ nghiêng về
tính đạo đức hơn là tính giác ngộ.
V́ con hiểu Đạo Phật theo nghĩa đức lư
do đó không khỏi đưa đến điều khổ
tâm mà con tŕnh bày: “Càng đọc sách hay, càng biết nhiều
điều tốt, cách sống tốt v.v… con càng thấy
khổ tâm khi thấy rằng con có nhiều tánh xấu quá.
Biết điều đó là hay, là tốt mà con không làm
được cho hay cho tốt, không khắc phục
được những tánh xấu của ḿnh, con đâm ra
lo âu buồn phiền hơn.” Thật là quá đúng. Mâu thuẫn
đó là điều tất nhiên. Nó càng không bao giờ có thể
được giải quyết trừ phi con chuyển cái
nh́n đức lư của con thành cái nh́n giác ngộ. Nghĩa
là trước kia con để yếu tố đạo
đức đóng vai chánh, nay con hăy để cho yếu tố
giác ngộ đóng vai chánh và đưa đạo đức
xuống vai tṛ thứ yếu là con có thể giải quyết
được mâu thuẫn trên một cách dễ dàng ngay.
Nếu
con có đọc Nho giáo th́ đạo đức thuộc về
mệnh và giác ngộ thuộc về thiên. Phải “thuận
thiên lập mệnh” mới được. Thế mà
các nhà nho đă quá đề cao khuôn khổ đạo đức
nên Nho giáo càng ngày càng mất hẳn tính chất giác ngộ.
Cùng lư tận tính hay cách vật trí tri là thuật
ngữ của Nho giáo để chỉ sự giác ngộ.
Để
thầy ví dụ thực tế cho con dễ hiểu, dễ
hành. Trước kia khi giận dữ con muốn trấn áp
nó bằng đức trầm tĩnh hay hỷ xả (lư
tưởng đạo đức), và con cố gắng
để khắc phục, dồn nén cơn giận dữ.
Con thấy không thành công. Đó là lẽ dĩ nhiên. Một
khuynh hướng nội tâm khi đă hiện hành bị dồn
nén sẽ ở trong thế ẩn ức và chờ dịp
trổi dậy qua ngỏ ngách khác nguy hiểm hơn. Càng dồn
nén, càng tạo mâu thuẫn nội tâm. Mâu thuẫn càng gia
tăng càng đưa đến thần kinh căng thẳng
và suy nhược. Đó là kinh nghiệm của những
người tu hành khắc kỷ theo lối đạo
đức khuôn khổ.
Trong
trường hợp này làm sao con chuyển yếu tố
đạo đức qua giác ngộ? Trước hết
con hăy để qua một bên ư định khắc phục
giận dữ. Con hăy âm thầm lắng nghe cơn giận
dữ đó xem nó phát sinh thế nào và b́nh thản theo dơi nó
cho đến khi lắng dịu và biến mất. Thấy
được cơn giận dữ từ khi nó phát sinh cho
đến khi nó chấm dứt có nghĩa là tỉnh giác
trước một sự kiện nội tâm và đó chính
là tự giác như Đức Phật đă dạy. Càng lặng
lẽ khách quan lắng nghe cơn giận dữ đó bao
nhiêu càng giác ngộ nó rơ ràng bấy nhiêu. Chúa dạy trong
Thánh Kinh: “Ta đến như kẻ trộm, phước
thay cho kẻ nào ngày đêm tỉnh thức” cũng là ư
đó. Khi con lắng nghe sự sinh, diệt của cơn
giận dữ một cách chăm chú không xao lăng con sẽ hiểu
được nó và thấy nó biến mất một cách vô
cùng mau chóng. Lúc đó mặc dù
con đang giận dữ con vẫn thanh tịnh trong hai thời:
thanh tịnh lắng nghe cơn giận và thanh tịnh khi
cơn giận biến mất.
Như
vậy, dù con không cố gắng dồn nén, khắc phục
cơn giận để được trầm tĩnh thế
mà cơn giận dữ vẫn biến mất trong sự tỉnh
giác của con. Nhưng điều quan trọng không phải
là nó có biến mất hay không mà là con có lắng nghe
được nó trọn vẹn hay không, con có giác ngộ
được hành tướng sinh diệt của cơn
giận dữ hay không. Cơn giận có thể tùy điều
kiện phát sinh lại trong một dịp khác. Càng tốt,
v́ con có dịp giác ngộ nó rơ hơn. Một ngày kia con làm
chủ được cơn giận dữ của con là v́
con đă giác ngộ được nó hoàn toàn. Đó là lư do
tại sao thầy nói với con giác ngộ là chính, c̣n đạo
đức chỉ là yếu tố phụ tùy.
Tất
cảnh những hành động, lời nói, ư nghĩ khác cũng
vậy, hăy giác ngộ chúng th́ chúng sẽ trở nên đạo
đức chứ đừng bắt chúng phải đạo
đức một cách miễn cưỡng mà tạo nên những
mâu thuẫn đấu tranh căng thẳng.
Sách
dạy làm người, Nho giáo hiểu theo nghĩa luân lư khắc
kỷ, đều là những khuôn khổ đạo đức
nguy hiểm khiến con người bị nô lệ vào
đạo đức giả tạo hơn là giúp con nguời
có khả năng sáng tạo đạo đức. Luân lư
bao giờ cũng chỉ có ư nghĩa tùy thời, tùy chỗ,
tùy dân tộc tính v.v… chứ không bao giờ tuyệt đối.
Chỉ có con người giác ngộ mới đích thực
có đạo đức tự mạch nguồn nội tại.
Phép lịch sự của Âu Mỹ không phải là nghi lễ
của Đông phương. Rèn luyện ư chí nghị lực
theo lối tây phương có thể là mối nguy cho đời
sống tự nhiên thanh thản của tinh thần Lăo Trang.
Vậy đâu là đạo làm người đích thực?
Đâu là “Une bonne vie”?
Đạo
Phật ra đời chỉ nhằm khai thị cho chúng sinh
cách hóa giải những mâu thuẫn đức lư kia bằng
con đường giác ngộ. Và đó chính là tính ưu việt
của Đạo Phật gỉữa những tôn giáo, triết
học ở đời.
Mong
con lănh hội được những điều thầy
muốn nói.
Thân
ái chào con.
-ooOoo-