Trang chính

 
Trang Diệu Pháp
Trang Pháp Đàm
A Tỳ Đàm
Bài Giảng Kệ Ngôn KPC
Trang Pháp Âm
Truyện Ngắn


Cho Ít . . . Cho Nhiều . . .

Trương Quang Nhơn
 

Tạp Ghi 
Trang Diệu Pháp     Truyện Ngắn


“Người ta cho tiền thấy ham, co`n tụi bây cho tiền như mèo đái!”

Đó là lời nói của anh Hai tôi, mà tôi nghe nói lại khi tụi tôi gởi tiền về cho anh. Gia đi`nh tôi gồm có 9 anh chị em, 4 trai và 5 gaí, sang Mỹ có 5 người co`n 4 người ở lai Viet Nam. Tôi thường nói với các em tôi, anh Hai đă già, nay đă trên 70 tuổi, có lẽ sống chẵng được bao lâu, thôi thi` giúp được ảnh bao nhiêu lâu thi` giúp. Tụi tôi phân chia nhau gởi tiền về cho anh ha`ng tháng để an hưởng tuổi già.

Những tưởng người “ra đi “ trứơc tiên phải là anh vi` anh là người lớn tuổi nhất, nào dè kẻ phải “ra đi” lại là đứa em út, nhỏ tuổi nhất lại đang ở Hoa Kỳ, nơi có nền y học hiện đại và tối tân nhất trên thế giới. Mới đây lại đựơc tin anh bị tai biến mạch máu năo, bán thân bất toại và hiện đang nằm tại bệnh viện ở Sàigon. Tụi tôi lại góp tiền gởi về Vietnam để giúp đỡ anh đang cơn ngặt nghèo dù rằng con anh làm ăn cũng rất là khá giả. Mọi sự chi tiêu ở Vietnam, ăn ở, bệnh viện phí, thuốc men, tụi tôi nào có biết gi` nên giao cho chị tôi lo liệu vi` chị là bác sĩ, nay đă về hưu, thi` đúng người, đúng việc quá chớ co`n gi` nữa, ấy vậy mà mới đây trong một lần điện đàm về Vietnam, chị cho biết anh Hai nói: “Tụi nó ở Mỹ tính toán quá!”

Hi`nh như cái gi` mi`nh giúp đỡ những người ở Vietnam họ cũng đều không hài lo`ng và thỏa măn. Bây giờ, sau hơn 20 năm sống và làm việc ở Mỹ, mỗi khi có dịp về thăm lại quê hương, gặp lại anh chị em co`n lại bên ấy, thi` lại chỉ nghe toàn là lời trách móc không người nầy thi` là người khác, tựu chung cũng chỉ là vấn đề tiền bạc cho ít, cho nhiều. Họ có biết đâu, người cho ít, nhưng cho nhiều người thành ra cho nhiều. Người cho nhiều, nhưng chỉ cho một người thành ra cho ít. Đó là chưa kể, người thất nghiệp mà vẫn cho thi` đáng qúy hơn là người đang ăn nên làm ra cho lắm!!!

Nhớ lại, trong một lần về Vietnam, nghe người tài xế taxi kể lại: “Chú biết không, cháu có chở một ông khách từ nước ngoài về, ông ấy nói khi về Vietnam ông ấy đi du lịch và cho đến khi trước một ngày trở lại Hoakỳ, ông ấy mới mời anh chị em, bà con, bạn bè…cùng chung vui bữa tiệc, để rồi ngày hôm sau lại ra đi.”

Làm sao mà tôi có thể làm được như vậy???

 

Trương Quang Nhơn

May-10-2004