Chuyện
Khỉ
Năm 1961,
miền Tây bị trận lụt nặng lắm, lúa mùa
mới cao chừng nửa thước mà nước
lụt dâng lên hơn hai thước.
Nếu không ti`m nơi khác mà sinh sống thi` khó
qua khỏi đói khát cho đến mùa lúa sang năm.
Má tôi như một con mèo, tha bầy con trở lên
rừng, về lại quê xưa ở vùng Dầu
Tiếng tỉnh Bình Dương.
Thoát
được cảnh nước lụt, chúng tôi
lại phải đối đầu với thú rừng,
loại thú này thông minh có lẽ chỉ kém loài người
mà thôi. Đó là
bầy khỉ.
Vì chưa
đến 18 tuổi, anh em tôi không thể xin vào làm
bất cứ công việc nào cho hãng cao su Michelin, dù
chỉ làm cỏ trong vườn cao su, nên đành đi
theo làm rẫy với mấy gia đi`nh bạn của má
tôi ở ven bờ sông Thị Tính.
Đã khá lâu sống quen với do`ng nước
đục ngầu phù sa chảy hiền hoà ở vùng
Hậu giang rồi, chúng tôi cảm thấy sợ hãi
khi nhi`n thấy do`ng nước xanh đen , chảy
mạnh thành những cái xoáy sâu hun hút ghê rợn, lo`ng
mường tượng những loài thủy quái đang
ẩn núp ở tận dưới đáy kia, bất
ngờ chồm lên trên mặt nước.
Dưới sông thi` mặt nước đầy
vẻ âm u kỳ bí, ven bờ cây dứa dại mọc
um tùm. Vẳng trên
rừng tiếng vượn hú chim kêu.
Đến đêm nghe tiếng nai lép bép đã
sợ; Ban ngày lại thấy khỉ chạy từng
đàn mà thất kinh. Đúng
là trái ngược với cảnh thổ mà chúng tôi
vừa phải rời xa. Tuy thế rồi cũng
phải quen dần.
Sông Thị Tính
là một nhánh nhỏ của sông SG chảy ngang Thị
Xã Thủ Dầu Một. Vùng
thượng nguồn này được bao bọc
bởi những vườn cao su bao la kéo dài từ Tây
Ninh xuống tận Bến Cát.
Tuy nhiên rừng cây vẫn co`n bạt ngàn, nơi
sinh sống của vô vàn thú hoang, mà nhiều nhất là
loài khỉ.
Khi chúng tôi
phá rừng , cuốc rẫy , khỉ kéo ra hàng bầy,
ngồi trên rặng cây cao nho`m xuống.
Chúng nhảy nhót, chí choé, rồi bắt rận
cho nhau. Khỉ mẹ
đeo con dưới bụng, khỉ cha làm trò khỉ.
Nhất là khi mấy con khỉ đực này nhi`n
thấy mấy bà, mấy cô là chúng nhác những tro`
khỉ không chịu được.
Nhưng đến
khi bắp đã có trái, khoai lang và đậu phọng
đã có củ, bọn khỉ này trở thành đảng
cướp chứ không phải là ăn trộm nữa.
Chúng nhổ
dây khoai có dính cả củ, ràng quanh người,
rồi bẻ bắp dắt vào cho được
nhiều, tay còn cầm thêm vài gốc đậu
phọng dính đầy những củ. Khi nông dân gõ phèng
la rượt đuổi, chúng chạy hai chân như người,
tay vung vẩy chiến lợi phẩm cho đến khi
bị bắt buộc vất đi một mớ để
rảnh tay mà trèo cây. Khi ngồi chót vót trên cao rồi, đàn
khỉ kêu chót chét khiêu khích, nó còn gãi dái như trêu
tức chúng tôi. Mấy
anh em tôi chỉ có dàn thung (ná cao su) bắn lên tới nó
chẳng nhằm nho` gi`.
Nhớ
hồi co`n ở dưới ruộng, mấy ông già xưa
thường kể rằng: Ở dưới miệt U
Minh, người ta bắt khỉ bằng cách cho chúng
ăn cơm rượu cho say, hoặc cho nghịch nước
có pha ớt để bắt.
Chúng tôi liền bắt chước.
Ở một
khoảng đất trống kế bên bià rừng, chúng
tôi dùng cây nứa cao hơn đầu người,
đóng quây thành một vo`ng tro`n đường kính
cỡ tám thước, có ràng dây cho chắc chắn,
lại cột một cành cây bằng cổ tay từ hàng
cây bià rừng chĩa vào giữa vo`ng vây, nhưng mút
đầu vẫn cách mặt đất gần hai thước.
Chúng tôi để vô giữa một chậu đầy
cơm rượu , và một chĩnh (tỉn) nước
đã gĩa ớt hiểm bỏ vào, rồi núp trong
bụi cây xa xa mà ri`nh .
Lúc chúng tôi
làm vo`ng rào này, bọn khỉ đã bén mảng ra xem ,
đến khi thấy mọi người về hết,
con khỉ đầu đàn chuyền theo cành cây vào
giữa vo`ng để thám thính.
Thấy không có gi` khả nghi, nó nhảy xuống
, bốc cơm rượu lên ăn một cách ngon lành.
Cả bầy ùa xuống, giành nhau ăn, lộn
xộn như một đám con nít tranh nhau trong đám cúng
cô hồn. Khi đã no
say , chúng ti`m nước uống, mà cái tỉn nước
miệng nhỏ quá, bèn thọc tay vào mà hớt.
Nước đã không lấy được,
lại cấu xé nhau, nên nước ớt dính tèm lem lên
mặt, chúng dụi mắt liên hồi vi` xót, một
hồi sau, không con nào co`n mở mắt ra nổi nên
đi ngả nghiêng ở trong vo`ng rào.
Đến lúc
ấy, chúng tôi mới chạy tới, dùng tho`ng
lọng lôi cổ từng anh ra mà trói thúc ké. Đúng là
trói giật cánh khỉ.
Mấy anh lơ
xe đo` bàn rằng , nên bỏ hết vô bao gởi
mấy ảnh đem xuống Bình Dương mà bán, có
khi được khối tiền, chứ biết làm gi`
với cả trăm con khỉ bây giờ.
Qủa vậy, họ đã đem về số
tiền lớn mà chúng tôi không ngờ.
Họ kể lại là người ta mua hết
để nấu cao khỉ, và co`n chở xuống Sàigon
Chợ lớn gi` đó bán cho Cắc chú ăn óc
khỉ sống. Nghe nói
bổ lắm.
Có người lại tả rõ ràng y
như anh ta đã từng vào nhà hàng: “Con khỉ
sống bị trói ngồi dưới gầm bàn có
phủ khăn trắng, chỉ tho` cái sọ lên.
Khách ăn lấy búa hay dao bén cắt ngang sọ
khỉ như ta vạc trái dừa non, rắc muối tiêu
lên, vắt chanh vào rồi lấy muỗng múc ăn như
ăn tàu hũ. Không
biết lúc đó miệng con khỉ có bị dán băng
keo không, nếu không chắc nó kêu thét lên ai nghe
thấy mà không ớn.
Bị
một vố nặng quá, đàn khỉ co`n lại rút
sâu vô rừng, không biết chừng nào mới dám ló
ra. Chúng tôi để
lại vài con khỉ để nuôi chơi, nhưng nó
phá phách và dơ dáy quá, lại hao thêm đồ ăn,
nên mấy dân nhậu hè nhau đập chết một
con, nhúng nước sôi , cạo lông rồi thui như
thui chó. Con khỉ co`n lại, nhi`n thấy vậy kêu khóc
thảm thiết quá, và nếu có ai tới gần, nó
chắp tay như lạy trông rất tội nghiệp.
Con khỉ khi
cạo sạch lông, trông không khác gi` thân thể
một đứa bé, giống từ đầu cổ,
chân tay, cho tới cả cơ quan sinh dục. Tôi nhi`n mà
lo`ng kinh sợ, và cả ngày không dám mon men đến
gần đám nhậu.
Đêm hôm
đó, thao thức không ngủ được, tôi len lén
ra cởi dây cho con khỉ rồi xua đuổi nó
chạy vào rừng. Quên đi rằng cả bọn chúng
nó đã cướp không, mồ hôi và sức lực
của biết bao người.
NGUYỄN
TÂN 08-2004
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, vi` đây là một câu chuyện có thật, rất thương tâm cho loài khỉ, Minh Hạnh xin sám hối là đã không cắt bỏ những đoạn thương tâm vi`thật ra đó cũng là một bài răn dạy chúng ta không nên sát sanh. Một lần nữa Minh Hạnh xin Qúi Chư tôn Đức và quí đạo hữu tha thứ cho.