Th́ thầm cùng anh
(vài hàng cho những tháng ngày an lạc)
Tác giả: Thanh Đạm
Mùa nắng găt gắt
của Sàigo`n đă dịu bớt, bây giờ chuẩn bị
thật sự cho mùa mưa lại đến,
đă bao mùa mưa qua....
Tôi tự hỏi lo`ng tôi bao
lần....?
".......tôi co`n đó
ư........?
Thoáng đó mà đă 6
năm trời trôi qua, tưởng chừng như tôi không
co`n đủ nghị lực, co`n trên thế gian này nữa?
Anh đă ra đi măi
măi.......
Vĩnh biệt nghi`n
thu.......
Ngày ấy, anh bỏ
mẹ con tôi ra đi, tôi đă chết lịm người,
cứ nhắm nghiền mắt lại, tôi không tin vào
đôi mắt mi`nh nữa, tưởng chừng như
điên loạn,
Nhưng sự thật,
vẫn là sự thật, dù tôi có nhắm mắt lại sợ
hăi bao nhiêu, thi` anh vẫn thật sự ra đi vĩnh viễn.
Tôi hụt hẫn tất
cả và tôi đă đau đớn tột cùng
Vừa phải làm cha
Vừa phải là mẹ
Mặc cho gio`ng đời
trôi lăn......
Cho đến bây giờ
anh ạ!
Những tháng ngày
đă trôi qua
Chắc anh đă yên
tâm hơn
Các con đă khôn lớn,
ngoan và học giỏi (tuy là gia đi`nh chúng ta nghèo)
Đó là điều
em hănh diện và hạnh phúc, trước gia đi`nh nội
ngoại.
Gia đi`nh chúng ta
nghèo, đă trải qua bao sóng gió, thế sự của thế
gian, nếu em không hiểu về đạo Phật, thi` chắc
có lẽ anh ơi!, em không co`n đủ nghị lực,
sáng suốt dẫn dắt các con bước lần vào ngưỡing
cửa, nương tựa và trú trong chánh pháp cho đến
ngày hôm nay.
Anh a.!
Chiều nào khi đi
làm về, em cũng đến chùa Ky` Viên để công phu
buổi chiều.
Ngôi chùa kính yêu
Nơi đó hàng ngày
em ti`m bóng mát, an trú trong lời kinh tiếng kệ, mà em nhận
thức được rằng
Em cảm thấy an
lạc quá!
Bỏ mặc ngoài
tai những tiếng đời thị phi,
Và nơi đó anh
ơi! Hàng đầy ấp những lớ dạy ân sâu của
các bậc Giảng Sư, em đă thực hành lần theo
chi pháp của Đức Từ
Phụ Thế Tôn, em lấy lời dạy đó để
áp dụng trong đời sống thực tại hàng ngày của
chính em và em hàng luôn hoan hỷ.
Đó! là em đă quay lại với chính mi`nh phải
không anh? càng ngày em càng thấy mi`nh càng thêm nghị lực,
khi phải đương đầu với pháp thế
gian.
Nhẫn nhất thời
phong bi`nh lảng tịnh>
Thối nhất bộ
hăi khát thiên không
Nhẫn nhục, lùi
một bước mà em cảm thấy an lạc
để mặc ai
danh lợi bôn xu......
Ai muốn thắng
xin nhường người thắng
Ai muốn hơn xin
để người hơn
Chết 3 tấc
đất cũng nấm mồ
Và hạnh phúc thay!
anh ạ!
Con trai lớn của
chúng ta
Ừ nhỉ??....
Mà bây giờ, không
co`n là con trai của chúng ta nữa.
Đă và đang tinh tấn lần bước vào
Tăng đoàn, tập sống đời phạm hạnh
của các bậc xuất gia
Em hoan hỷ vô cùng
Em muốn hét thật
to
Muốn la thật lớn
3 chữ
Sadhu sahdhu lành thay
Và anh ơi! anh sẽ
yên tâm hơn nữa, khi mỗi lần em đi hộ niệm,
em đều quán đến sự sống chết, em không
co`n thấp thỏm, run sợ đến gần cỗ quan
tài như ngày nào, vi` em quán đến lời kinh.
Thân này chẳng tồn
tại bao lâu đâu
Khi tâm thức ĺa bỏ
rồi
thi` nằm trên mặt
đất
như đống
tro tàn ti`m sự lợi ích cũng chẳng có
hay là
ra đi thần thức
cùng đi
bỏ lại thân thức
cùng về hay không?
Hay về trong chiếc
xe tang
hay về trong cỗ
áo quan lạnh lùng
lạnh lùng trong cỗ
áo quan ư!
Không anh ạ! Em luôn
tự nhủ với lo`ng mi`nh rất mong muốn khi ra
đi em sẽ luôn mĩm cười, trong nụ cười
an nhiên và ấm áp với hành trang ra đi của em là những
thiện phước, nên em luôn suy niệm.
Ngày và đêm hàng
đi qua mau lẹ ta đă làm được điều
chi chăng?
Em luôn nhi`n đồng
hồ để tự nhắc nhở và tự răn
đe lấy mi`nh. Tất cả
em sẽ cố gắng nỗ lực loại trừ những
bất thiện pháp, càng tăng trưởng những thiện
pháp mà em sẽ làm theo khả năng của mi`nh.
Để lợi
người, lợi ta
Như lời của
Đức Từ Phụ Thế Tôn đă dạy.
Anh yên tâm anh nhé!
Em sẽ sống
dưới ánh hào quang của Đức Từ Phụ Thích
Ca
Em sẽ luôn mĩm
cười, với nụ cười an nhiên tự tại
Bây giờ tất cả
chỉ co`n là những khúc phim ngắn, nó đă in đậm
vào tâm trí em. Nhưng em không co`n
quay cuồng và khiếp sợ đoạn phim ấy nữa,
v́ em sẽ sống cho đúng y' nghĩa, không bứt rứt
và luôn mĩm cười cho một chuỗi ngày dài co`n lại.....
và sự chết sẽ
nơi cuối cùng của một kiếp nhân sinh
Cảm ơn đời
mỗi sang mai thức dậy
Ta có thêm
ngày nữa thật
an vui
Thanh Đạm 2004