Tuệ Sĩ
Nhổ
Răng Không Đau
Tác Giả:
Phan Hùng Phi
( Phỏng theo
câu chuyện thật )
“Nha Trang ngày về, ḿnh
tôi trên băi khuya…" Đó là lời
mở đầu của một nhạc phẩm xa xưa
trước 1975.
Một buổi sáng tinh
sương, mặt trời chưa ló dạng. Nha trang miền cát trắng được
bao phủ bởi một lớp sương mù. Một chiếc xe du lịch loại
Mini Van gồm 6 người:
hai vị tăng từ Phật Học Viện Nha
Trang, hai vị ni thuộc chùa Linh Sơn, bác tài xế và Q.
Đức (1) là người trưởng toán đi thăm
nuôi. Cả nhóm hối hả rời
thành phố thật sớm để trở về cùng
ngày, v́ tiền bao xe đă được quy định
như vậy, nếu ở lại th́ phải trả thêm
tiền mướn xe, pḥng ngủ v.v… mà vào lúc đó hai thầy
và hai ni cô là tu sĩ, c̣n Đức th́ đang nghèo rớt mồng
tơi.
Nhận được
tin từ trại tù đưa về, thầy Tuệ Sĩ
đang bị đau răng, đă ôm má suốt ba đêm liền,
nhức nhối không sao ngủ được. Quư thầy, sư cô tại Nha
Trang đă họp và yêu cầu một nữ Nha Sĩ đă
hành nghề lâu năm tại địa phương, bà ta
nhận lời là sẽ cùng đi đến trại tù
để nhổ răng cho thầy.
Xe dừng lại trước
tư gia của vị nha sĩ, Đức và hai ni cô bước
vào gơ cửa. Chỉ trong chốc lát cánh cửa rộng mở,
một ni cô vái chào:
- A Di Đà Phật, chúng tôi xin
gặp Bác sĩ Quỳnh Hoa (2)
Người đàn ông vừa
mở cửa vội lên tiếng:
- Mời quư vị vào trong. Để tôi gọi nhà tôi ra.
Nói xong, người
đàn ông gọi lớn vào trong:
- Em ơi ! Có hai ni cô đến
nhà nè !
Mọi người
bước vào nhà, cũng vừa lúc đó vị nữ bác
sĩ từ bên trong bước ra pḥng khách. Vừa gặp mặt, một vị
ni cô hớn hở chấp tay vái chào:
- A Di Đà Phật, chào
Bác Sĩ, thật là làm phiền bà đă phải thức dậy
sớm. Xin bà sửa soạn
để lên xe, chúng ta phải trở về trong ngày.
- Xin lỗi ni cô, tôi
đang bị cảm nên không đi được.
Đức chưng hửng
trước câu trả lời của vị nha sĩ này, vội
buộc miệng :
- Thưa Bác sĩ, xin bà cố gắng
đi với chúng tôi để giúp thầy, vào lúc này nếu
mà bà không đi th́ chúng tôi chẳng biết kiếm ai để
giúp nữa !
- Tôi đang bị cảm
nên không thể đi xa được, thật xin lỗi,
đó là cái chuyện xảy ra ngoài ư muốn.
Ni cô lên tiếng năn
nỉ:
- Mô phật, xin Bác sĩ hăy ráng giúp
cho thầy, quả thật nếu bà không đi th́ chúng tôi
không thể nào kiếm ra người khác vào lúc này. Trong xe chúng tôi có thuốc cảm
và một băng ghế dài ở đàng sau để cho bà
nằm nghỉ.
- Xin lỗi ni cô, tôi thật
sự không thể đi được.
Nh́n sắc diện của
vị Nha sĩ này, Đức nhận ra được rằng,
cái chuyện bà ta bị cảm, đó chỉ là một cái cớ
mà vị Nha sĩ này viện ra để mà từ chối,
nên không nhịn được nữa, Đức nổi
nóng lên gằn giọng:
- Bà là một phật tử,
bà đă hứa với quư thầy cô, nay lại đổi
ư. Tại sao bà không cho chúng tôi
biết trước để kiếm người khác ?
Vị nữ Bác Sĩ cũng
lớn tiếng đáp lại:
- Tuy tôi có hứa,
nhưng mà tối qua tôi bị bệnh, đă bị bệnh
th́ làm sao mà tôi đi xa được chứ. Vả lại mới bị cảm
từ tối qua th́ làm sao mà tôi biết để mà báo
trước !
Đức đắng
họng trước luận điệu của bà ta. Phải
chi không có tiếng niệm phật của hai ni cô th́ anh ta
đă nói ra mấy lời nặng nề cho hả cơn giận
trong người. Đồng ư bà ta lo sợ là phải,
đi thăm thầy Tuệ Sĩ, nhiều người
đều lo sợ như bà ta, v́ thầy bị Nhà Nước
Cộng Sản gán cho cái tội là “mưu đồ phản
quốc" ai cũng sợ bị liên lụy, thầy mà tụi
nó c̣n xử tội “Tử H́nh”, may mà cả thế giới
đều can thiệp, nên chúng nó không dám ra tay, chứ nếu
là một người b́nh thường khác th́ nhất định
là phải lên đoạn đầu đài. Ai cũng sợ
là phải rồi, nhưng tại sao bà ta lại nhận lời,
rồi nay lại hủy bỏ lời hứa mà không có báo
trước cho quư thầy cô biết. Bây giờ xe cũng đă thuê rồi,
một số đồ dùng, lương thực thăm
nuôi cũng đều ở cả trên xe, mà điều cần
nhất là nhổ răng cho thầy.
Đức hầm hực
bước ra khỏi nhà, không thèm nói một lời từ
giả với vợ chồng chủ nhân. Khác với Đức,
hai ni cô chấp tay vái chào gia đ́nh vị nữ nha sĩ
và lui ra xe.
Lên xe, Đức
đang ngồi ghế trước cạnh bác tài, anh ta quay
lại hỏi:
- Thưa quư thầy, quư
cô, con không biết nha sĩ nào ở đây là phật tử, cho dù là phật
tử, không biết họ có chịu đi không nữa? vào lúc này mà ḿnh mời họ th́ gấp
quá, nên chắc chắn là họ sẽ từ chối, nói
cho đúng ra là họ đều sợ bị liên lụy.
Bây giờ biết tính sao đây?
- Thôi th́ chúng ta cứ
đi, ít ra ḿnh cũng mang một ít thuốc cho thầy uống
đỡ đau trước, c̣n đồ ăn mới nấu
nếu để hôm khác th́ sẽ bị hư thối. Chúng ta hăy cầu nguyện Phật
tổ đi ! Lời của một ni cô.
Đức ra dấu bác
tài cho xe chuyển bánh rời Nha Trang. Trên xe mọi người đều
im lặng, có lẽ ai nấy đều băn khoăn lo
nghĩ. Đức th́ bực tức trong ḷng, anh ta là đệ
tử của thầy Tuệ Sĩ, cũng là người
duy nhất mà nhà nước Cộng sản cấp giấy
phép cho thăm nuôi trong thời gian thầy bị giam. Đức
từ trại cải tạo ra, vốn liếng gia đ́nh
cho để mà sinh sống là một chỉ vàng, tính ra tiền
Cộng Sản th́ khoảng chừng hai trăm ngàn đồng
vào thời đó. Nhờ vào sự
buôn bán đồ cổ đang là một phong trào kiếm ra
nhiều tiền vào thời đó, Đức chịu khó học
hỏi, vốn là con người nổi tiếng khôn lanh và
làm ra tiền nhiều nhất trong thời gian c̣n là sinh
viên, nên sau khi vào nghề chỉ một thời gian ngắn,
anh ta trở thành một trong vài nhân vật thượng
đẳng từ nam chí bắc chuyên về ngành khảo cứu
đồ cổ, trong đó chuyện buôn bán tượng Phật
là một trong những nghề ruột của anh ta. Đức
được giới nhà nghề vào thời đó gắn
cho biệt danh là tên “Buôn Phật để nuôi Phật"
v́ nhờ vào sự buôn bán này mà đă hổ trợ cho Đức
trong việc thăm nuôi quư thầy ở trại tù.
Thầy Tuệ Sĩ lại
dạy rằng: "Con đi
thăm thầy, không được nhận bất cứ
tài vật ǵ của các Phật tử, thầy chỉ cần
mỗi ngày một muỗng cà-phê x́ dầu là quá đủ,
trong lúc này Phật tử đang gặp nhiều khó khăn
trong cuộc sống, tuyệt đối không được
quyên góp, con hăy nhớ kỹ."
Lời của thầy
như chiếu chỉ của vua ban xuống, nên Đức
phải tự lực kiếm tiền để thăm
nuôi thầy. Mặc dù thầy không đ̣i hỏi, tuy nhiên
anh ta là đệ tử, gặp lúc thầy mắc nạn,
nhận thấy vấn đề lo cho thầy đó là bổn
phận của ḿnh.
Lần đầu tiên
thăm nuôi, lúc đó Đức tưởng rằng với
số lượng thực phẩm, thuốc men mà ḿnh mang
vào chắc là nhiều lắm, đủ cho thầy dùng suốt
cả năm, ai dè thầy lại chia đều cho các thầy
khác cùng các cha bên Thiên Chúa giáo, và những tù nhân không có thân
nhân thăm viếng. Đức
cảm động trước cái t́nh thân thương giữa
các thầy và các cha, không như ngoài đời người
ta phân biệt tôn giáo, ở đây các thầy, các cha đều
quư trọng và rất thương mến lẫn nhau.
Đúng ra th́ thầy Tuệ
Sĩ không muốn và không cần đến sự thăm
nuôi của Đức. Nhưng sau ngày đi thăm thầy
lần đầu, nh́n những gương mặt hớn
hở của những tù nhân khi họ nhận được
đồ, Đức bùi ngùi, xốn sang trong ḷng, và tự
nhủ chuyện thăm nuôi, đó là trách nhiệm của
ḿnh. Thầy có hỏi Đức
làm sao mà kiếm ra tiền để mua đồ nhiều
vậy? Đức sợ thầy
lo và cấm không cho thăm nuôi nữa, nên phải nói dối
là con nhờ mở tiệm buôn bán gặp thời. Thầy
Tuệ Sĩ lại lâm vào cái t́nh cảnh không nhận sự
thăm nuôi của Đức cũng không được,
v́ nhiều tù nhân cần phải có thêm thực phẩm và
thuốc men.
Từ đó với số
vốn hai trăm ngàn, mỗi tháng phải làm lên cho được
từ bốn đến năm triệu, rồi giữ vốn
lại và cứ làm ăn như thế trong suốt nhiều
năm. Sở dĩ phải cần tới 4,5 triệu v́ 1
triệu đầu tiên là
để đút lót cán bộ trại tù. Đức không thể bới xách
cho một ḿnh thầy với số lượng nhiều
như vậy, một triệu khác để thuê xe chở
hàng đi và về, và ít nhất cũng khoảng hai triệu
để mua hàng, nào là đồ khô, tương, chao, rau cải,
và thuốc men, đồ dùng cần thiết v.v…
V́ lư do cần tiền
hàng tháng để thăm nuôi, nên nghề xem xét, mua bán đồ
cổ của Đức không thể nào để bị
sai lầm, trăm lần mua phải đúng như một,
như cầm quân đánh trận vậy, trăm trận phải
trăm thắng, v́ lúc đó đồ giả rất tinh vi
và đầy giẫy trên thị trường. Cái khó là mua không thể lầm và
bán không thể lỗ, nếu chỉ trật một món hàng
th́ vốn liếng sẽ đi đứt và sẽ trắng
tay.
Ngoài cái nghề buôn bán
đủ loại đồ cổ ra, Đức c̣n giỏi
về các nghề khác như phân kim các loại vàng, chuyên gia
về chế tạo xà bông, chuyên gia về làm đường
và tẩy đường cho trắng v.v… Những nghề
này, khi gặp người cần phải nhờ vào Đức,
cũng mang đến cho anh ta hàng triệu bạc.
Sự thăm nuôi của
Đức cần phải giữ bí mật, v́ có lần sau
khi bán phương tŕnh tẩy đường trắng cho
một công ty, th́ được công ty này trả tiền
công mà anh ta đă dạy cho họ là một lượng
vàng, nhưng Đức không lấy vàng mà lại xin nước
mắm, chủ nhân công ty đồng ư biếu cho Đức
hơn 40 can nước mắm (mỗi can chứa 20 lít ), họ
chỉ cho nước mắm, nhưng đồ chứa
th́ không có, hồi đó can để chứa rất đắt
và rất hiếm. Trong lúc xe
đậu lại ở một khu phố để Đức
vào t́m mua thùng chứa. Phía sau của chiếc xe chở hàng,
có mấy vị tu sĩ được đề cử
để đi thăm thầy, mấy thầy này không biết
lời dặn ḍ của thầy Tuệ Sĩ. Có một người nào đó thấy
có nhiều thầy ngồi trên xe nên buộc miệng hỏi: Quư thầy đi đâu vậy ? Một
vị thầy đă trả lời: Chúng tôi đi thăm thầy
Tuệ Sĩ. Lúc đó Đức
chỉ mới cách chiếc xe chừng ba chục bước
chân, anh ta nghe tiếng la lớn:
Xe đi thăm thầy Tuệ Sĩ bà con ơi ! Thế
là cả một góc phố sôi động lên, những
người buôn bán gần đó kẻ bưng thúng, người
bưng rổ chạy đến rồi chất hàng của
họ lên xe. Đức hoảng
hốt chạy trở lại đưa tay ngăn cản
họ:
- Xin quư vị đừng
bỏ hàng lên đây, thầy
tuyệt đối không nhận đồ của bất cứ
một ai !
Tiếng của một
bà bán hàng đang hối thúc con trai bỏ hết mấy cần
xé rau cải lên xe. Bà ta liền
quay qua Đức lên tiếng:
- Cậu lấy quyền
ǵ mà cấm chúng tôi ? Tại sao chúng tôi lại không có quyền
gửi đồ thăm nuôi thầy chứ ! Tôi gửi cho
thầy chứ đâu phải cho cậu mà cậu không nhận.
Bà ta làm một hơi
trong lúc các người khác th́ cứ thi nhau bỏ đồ
lên xe. Chưa tới mười lăm phút sau th́ chiếc
xe tràn đầy thực phẩm đủ loại. Sau khi
nghe Đức kể lại về lời dặn ḍ của
thầy Tuệ Sĩ, một vị thầy đă xuống
xe chấp tay vái chào tất cả mọi người:
- Thưa các Phật tử,
thay mặt thầy Tuệ Sĩ và quư thầy đang ở
trong trại tù, tôi xin ghi nhận công đức của quư vị,
nhưng cũng thưa quư vị nếu quư vị cứ tiếp
tục bỏ hàng lên xe như thế này, th́ chúng tôi chỉ
có nước đi bộ mà thôi, xe chở hàng cũng có sức
chở giới hạn, xin quư vị hăy ngưng tay lại.
Mọi người
đều ngừng tay nh́n vào xe, quả thật chiếc xe
đă đầy ắp, các thầy bây giờ đều phải
đứng vịn ở đàng sau và bánh xe cũng đă xẹp
xuống.
Một bà bán hàng lên tiếng:
- Thầy nói phải rồi
các chị em ơi ! ḿnh bỏ đồ lên xe nhiều quá,
nếu xe nổ lốp th́ rốt cuộc cũng chẳng
đem được cái ǵ vào cho quư thầy cả! Thôi
chúng ta hăy ngưng lại đi, ai đem đồ tới
sau th́ ráng chịu thôi.
Lần đó Đức
không những không lấy được nước mắm,
mà các thực phẩm khác cũng không mua được v́
xe không c̣n chổ chứa. Đức lại không đành tâm
bỏ đồ của các Phật tử xuống đường,
và phải im lặng chở vào trại mà không dám hé miệng
ra cho thầy Tuệ Sĩ biết, và đó cũng là một
bài học cho anh ta,những lần thăm nuôi sau đó là phải
đi lấy hàng trước khi chở các thầy đi
theo, v́ các thầy không thể và không nở nói dối nếu
có ai hỏi xe đi đâu? Chuyến thăm nuôi trong tháng kế
tiếp mới chở toàn bộ nước mắm vào
được. Tuy với số lượng hơn 40 can,
nhân với một can là 20 lít, như vậy có hơn 800 lít
nước mắm, nhưng số tù nhân quá nhiều, lại
một phần phải đút lót chia ra cho cán bộ trại,
rút cuộc th́ mọi người chỉ c̣n như nước
pha muối.
X́ dầu là nguồn tiếp
tế chính cho quư thầy do Phật Học Viện Nha Trang
hổ trợ. Cũng như nước mắm, Phật Học
Viện chỉ làm ra x́ dầu mà can đựng cũng không
có, mỗi lần gởi cho quư thầy th́ sư bà Linh
Sơn đều cho thêm tiền để mua thùng chứa. Sư bà Linh Sơn rất yêu quư thầy
Tuệ Sĩ, từ khi biết tin thầy bị nạn, mặc
dù tuổi đă cao, sư bà đă hằng ngày tụng kinh
“nhất tự nhất bái” suốt mấy năm trời
ṛng ră, để cầu nguyện cho thầy được
b́nh an trở về.
Tuy số lượng
tiếp tế hàng tháng so ra chẳng là bao nhiêu cho các tù nhân
v́ quá đông người, nhưng ít ra cũng làm cho họ
bớt cực khổ hơn một chút. Ai đă từng ở
tù trong chế độ Cộng Sản th́ mới nhận
thức được rằng con người thua xa một
con vật. Không có sự tiếp
tế từ bên ngoài, th́ toàn là cơm siu, gạo ẩm lại
độn với khoai sắn, bo bo; chút muối cũng
không có. Bệnh hoạn th́ chẳng bao giờ thấy được
một viên thuốc, ai có chết th́ cũng như chó chết,
chỉ đào một cái lỗ rồi dập đất xuống
là xong…
Đang miên man suy nghĩ
và buồn lo, xe đă tới Tuy Ḥa, trời cũng sáng tỏ.
Xe đang chạy chậm trong thành phố… Bỗng nhiên
Đức ra lệnh:
- Dừng xe lại.
Mọi người
đều ngạc nhiên, Đức biểu tài xế de xe
lui, và đậu trước một căn nhà có cái bảng
hiệu Bác Sĩ Nha Khoa (3) ….. Đức vội vă xuống
xe, bước đến gần một bà cụ đang
quét lá cây trước sân:
- Thưa cụ, nha sĩ
đă mỡ cửa chưa?
- Cũng sắp sửa,
cậu cần chửa răng hả ?
- Thưa không, cháu muốn
mời bác sĩ đi nhổ răng cho một vị
sư.
- Vị sư đó là
ǵ ai ?
Bà cụ đưa mắt
nh́n Đức, vừa lúc đó hai thầy và hai ni cô cũng
đă xuống xe, họ đang đến gần, tất
cả đều vái chào bà cụ. một ni cô trả lời:
- A Di Đà Phật,
thưa cụ, vị sư đó là thầy của chúng tôi.
Bà cụ vái chào lại
với vẽ sốt sắng :
- Mời quư vị vào
trong, con trai tôi đang sửa soạn mở cửa, để
tôi gọi nó.
Bà cụ gọi lớn
vào trong nhà :
- Hoàng ơi (3) ! Mau thay
đồ đi con ! Nhớ đem theo đồ nghề
để nhổ răng cho thầy.
Từ trong nhà một
thanh niên chừng dưới 30 tuổi bước ra :
- Dạ ! Xin mọi
người hăy đợi một chút, tôi sẽ thay đồ
đi ngay.
Anh ta vừa nói xong th́
quay người đi vào trong, rồi h́nh như sực nhớ
ra điều ǵ nên quay lại hỏi :
- À ! xin quư vị cho tôi
biết là chửa răng cho thầy nào vậy ?
Đức nhanh miệng
đáp:
- Thầy Tuệ Sĩ
Người thanh niên
đổi sắc mặt, giọng nhỏ xuống nói với
bà mẹ :
- Mẹ à ! nhổ
răng cho ai con cũng sẳn sàng đi dù không có thù lao,
nhưng riêng thầy Tuệ sĩ th́ cho vàng con cũng không
dám, thầy bị nhà nước tuyên án về tội
mưu đồ phản quốc, con không muốn dính dáng
vào chuyện này, con sợ sẽ bị ở tù.
Bà cụ hai tay nắm
cái cán chổi đang dựng đứng, nghiêm nét mặt
nh́n đứa con trai, giọng bà trầm xuống chậm
răi:
- Con à ! Ngày xưa con chọn
nghề này để cứu nhân độ thế ! Bây giờ
đi cứu người mà con sợ như vậy, th́ thật
uổng công mẹ đă tảo tần sớm khuya để
nuôi con ăn học thành tài.
Con phải đi, nếu con bị ở tù th́ mẹ
đây sẽ là người thăm nuôi, bới xách cho con.
Đức xúc động
trước câu nói của bà cụ. Vị nha sĩ trẻ
tuổi không nói một lời, bước chân vào nhà. Bà cụ quay sang mọi người
:
- Quư vị hăy chờ nó
một chút, nó đang đi lấy đồ nghề ! Mời
tất cả vào trong dùng trà .
- Mô phật, cám ơn cụ. Chúng tôi gặp được cụ
thật là một duyên may. Lời
của một vị thầy.
Tất cả đều
bước vào nhà, bà cụ rót nước mời từng
người một và hỏi thăm về sức khoẻ
của thầy Tuệ Sĩ.
Chừng mười phút
sau, vị bác sĩ trẻ tuổi trong y phục nghề
nghiệp với túi xách tay, anh ta mở miệng:
- Tôi xong rồi, có thể
lên đường ngay.
Đức nh́n anh ta, rồi
lên tiếng:
- Xin bác sĩ thay lại bộ áo
quần khác, bộ nào mà trông giống như anh phụ xe một
chút, v́ theo giấy tờ của tôi th́ chỉ được
vào thăm không quá 5 người, hiện tại tôi là
trưởng nhóm cộng thêm hai thầy và hai cô là đủ
năm người, họ không tính bác tài và phụ xế, vậy
xin cảm phiền Bác Sĩ.
- Thay đồ khác đi con ! Tiếng
bà cụ.
- Vậy th́ quư vị hăy đợi
thêm một lát nữa.
Lại chừng mười
phút sau, bây giờ mọi người có vẽ ngạc nhiên
và tất cả đều mĩm cười, v́ vị Bác
sĩ hồi năy đang biến thành một anh lơ xe với
bộ quần áo xốc xếch và chiếc mũ đang
đội lệch trên đầu.
Mọi người chấp
tay xá, cám ơn và từ giả bà cụ. Xe lại chuyển bánh, bây giờ
Đức nhường ghế trước cho vị bác sĩ,
anh lui băng sau ngồi với hai thầy, băng sau nữa
là hai ni cô. Dọc đường chuyện tṛ hỏi han vị
bác sĩ, Đức mới biết anh ta mới tốt
nghiệp đại học nha khoa chừng hơn một
năm nay. Anh ta chỉ biết lo chuyện học hành, ngoài
ra chuyện đất nước h́nh như anh ta không quan
tâm đến, theo lời anh ta th́ vụ án mà nhà nước
Cộng Sản quyết định “Tử H́nh" thầy
Tuệ Sĩ đă gây sự chấn động cả
nước, các sinh viên đều bán tán khắp nơi, nên
cái tên “ Tuệ Sĩ " đă nhập vào trong tâm của
anh. Anh ta thật tâm cho biết
là rất lo sợ khi đi chửa răng cho thầy,
nhưng v́ sự ra lệnh của mẹ anh, nên không dám từ
chối…
Cuối cùng xe cũng tới
nơi, Đức lo cái bổn phận đút lót để
qua ải v́ trường hợp khẩn cấp đi
thăm ngoài ngày giờ ấn định của nhà nước… Ở chế độ tham nhũng
của Cộng Sản, tiền đúng là Tiên là Phật, muốn
ǵ được đó. Tuy nhiên tiền của Đức
có giới hạn, nên chỉ đủ lén lút đút cho mấy
tên gác cổng trại tù, để có thể lẻn vào chừng
một tiếng mà lo việc nhổ răng cho thầy.
Thấy sự hối hả
của Đức nên vị bác sĩ này lại càng run lên…
Khi gặp thầy ở khoảng đất trống gần
khu vực thăm nuôi trong trại tù (nhờ đút lót nên chỉ
gặp mặt ở khu vực này), tay chân anh ta lóng cóng lên…
Thầy vừa ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mà
Đức đă mang theo, anh ta vội lấy kềm ra biểu
thầy há miệng lớn, và hỏi thầy đau ở
đâu? thầy đưa tay
chỉ… Mấy chục giây sau, cái răng được nhổ
ra. Anh ta làm nhanh đến
độ thầy c̣n không biết và hỏi răng đă nhổ
ra chưa? Anh ta ngúc đầu,
nhét miếng bông g̣n vào miệng, biểu thầy cắn lại
để cầm máu.
Thầy cám ơn và
Đức lại hối hả đưa thầy trở
lại “doanh trại" dành cho tù nhân.
Ngồi nghỉ một
lát, thầy đưa tay vào trong miệng sờ, rồi
đột nhiên nói:
- H́nh như đă nhổ
nhầm chiếc răng không đau !
Đức hốt hoảng:
- Thầy xem lại cho
kỷ đi !
- Đúng rồi ! Nhổ
răng không đau !
Đức biến sắc,
xin phép thầy đợi một lúc để đi ra hỏi
lại vị nha sĩ.
Tuy đă âm thầm
đút lót, cố giữ bí mật, nhưng cái tin “Nhổ
răng không đau" truyền nhanh như làn sóng điện
v́ mọi người trong trại đều đang quan
tâm đến sức khỏe của thầy.
Đức sau khi trở
lại hỏi vị nha sĩ, th́ anh ta trả lời: "tôi hỏi thầy đau ở
đâu, thầy chỉ cái nào th́ tôi nhổ cái đó."
Đức hởi ôi!
kêu trời cũng đă lỡ chuyện rồi, đành phải
đi trở lại để mời thầy ra một lần
nữa…
Trên đường trở
lại pḥng giam thầy th́ Đức chạm mặt ngay vị
trại trưởng, ông ta tươi nét mặt lên hỏi
:
- Anh Đức ! Cái ông
nhổ răng không đau c̣n ở đây không? Tôi nghe nói ông này nhổ răng hay
lắm, người bị nhổ không thấy đau ǵ cả. Anh nói ông ta nhổ hộ cái
răng giùm tôi đi, tôi cũng đang đau răng.
Thật là hú hồn,
Đức thường mà gặp tay này th́ số tiền
phải nộp nhiều gấp mười lần mấy
tên gác cửa. Không ngờ ông
ta hỏi để nhờ nhổ răng giùm, có lẽ ông
ta đang hiểu lầm về cái từ “nhổ răng
không đau." Thật là trời
giúp cho ḿnh. Đức vội
trả lời:
- Vâng, vẫn c̣n đây,
ông muốn theo tôi hay là để tôi mời anh ta đến
văn pḥng trại trưởng.
- Đến văn pḥng
tôi đi.
- Tôi sẽ nói anh ta
đến ngay.
Đức quay trở lại
chổ đậu xe, nh́n thái độ lo sợ của vị
nha sĩ, biết anh ta đang mong xe rời bánh ngay. Vừa gặp mặt, Đức
lớn tiếng với mọi người :
- Không cần phải sợ
nữa, ông trưởng trại đang cần Bác sĩ nhổ
giúp cái răng đau của ổng.
- Thật không? Vị bác sĩ mở mắt lớn
hỏi.
- Thật chứ! Tôi đang mừng đến nỗi
hết thấy đói bụng luôn.
Bây giờ th́ mọi
người mới chấn tỉnh, nhất là vị bác sĩ,
mấy phút trôi qua anh ta đă lấy lại được
sự b́nh tĩnh, mở cái hộp đồ nghề mang
theo, xem xét thật kỷ lưỡng mọi thứ.
Đức bây giờ
khoan thai từng bước một, ra vẽ là trưởng
đoàn bác sĩ Liên Hiệp Quốc đem cứu tinh đến
cho trại tù. Anh ta đưa tay vẫy chào mọi người
với nụ cười luôn nở trên môi, đi bên cạnh
là vị bác sĩ.
Vào văn pḥng trại
trưởng, ông ta mời Đức và vị bác sĩ ngồi
xuống ghế, trên bàn có mấy tách trà đă pha sẵn. Bây giờ Bé già trở thành quư
khách của ông trưởng trại tù. Bé già thầm nghĩ từ xưa
đến nay ḿnh cần hắn, nên phải khúm núm, bây giờ
hắn cần ḿnh th́ cũng nên lên mặt một chút cho phải
đạo chứ! Nghĩ vậy
nên Đức hất mặt lên tiếng:
- Ông trại trưởng
đă sẵn sàng chưa? Bác sĩ
của chúng tôi đang trong tư thế chờ lệnh.
- Tôi sẵn sàng rồi,
mấy ngày nay nhức nhối muốn chết luôn. Đang tính lái xe về dưới
phố để xin nhổ chiếc răng đau này, nay
có bác sĩ vào đây th́ tốt quá.
Vị bác sĩ đưa
tay chỉ vào chiếc ghế gần đó, rồi buộc
miệng :
- Xin mời ông ngồi
vào ghế này để tôi xem sao.
- Vâng.
Ông trưởng trại
ngồi ngay vào ghế, vị bác sĩ lấy hết đồ
nghề ra để trên bàn và chậm răi xem xét thật kỹ
lưỡng, tay anh ta gơ nhẹ vào từng cái một để
xem phản ứng của bệnh nhân. Sau khi biết chắc
là đă điểm trúng vào chiếc răng đau, anh ta lấy
thuốc tê ra tiêm, rồi chờ một lát sau mới dùng kềm
nhổ. Răng đă nhổ ra hết, nhưng v́ thuốc
tê đă làm cho ông trại trưởng không cảm thấy
đau đớn ǵ cả. Sau
khi được báo cho biết là chiếc răng đau
đă được nhổ ra rồi, ông trại trưởng
lên tiếng khen:
- Bác sĩ quả thật
là người đă “nhổ răng không đau."
Vị bác sĩ trẻ
với nụ cười gượng trên môi:
- Vâng, tôi quả thật là
người đă nhổ răng không đau.
Riêng Đức thấy
hai người đối đáp mà cắn hai hàm răng lại,
cố gắng để đừng để phát ra tiếng
cười, v́ câu “nhổ răng không đau” ai muốn nghĩ
ra sao cũng đúng cả.
Thấy không khí vui vẽ,
Đức vội mở miệng:
- Xin ông trại trưởng
cho phép chúng tôi gặp lại thầy Tuệ Sĩ để
xem xét cho thật kỹ mấy chiếc răng của thầy,
v́ cũng cả tháng nữa tôi mới trở lại
đây.
- Được, không
có ǵ trở ngại, tôi sẽ gọi người đến
đó mở cửa cho các anh vào trong pḥng thầy.
Đức và vị bác
sĩ từ giả ông trưởng trại, rồi rảo
bước về phía dăy nhà tù mà thầy đang ở trong
đó. Vừa đi Đức vừa mở miệng:
- Sao mà Bác sĩ làm cho
ông này lâu quá vậy ! c̣n thầy th́ chưa được một
phút là xong mọi chuyện?
- Tôi phải xem xét cẩn
thận cho ông ta chứ ! chúng ta vào đây đang bất hợp
pháp, nếu có ǵ sơ xuất th́ khổ lắm, bây giờ
bệnh nhân là trưởng trại tù, làm loạng quạng,
ổng nổi máu sùng lên th́ vô khám cả đám, nhà tù chỉ
cách chúng ta mấy bước chân mà thôi!
Đức gật đầu
đồng ư với sự tính toán của anh ta. Nhưng rồi cũng ấm ức
hỏi tiếp:
- Hồi năy tôi thấy
Bác sĩ đâu có tiêm thuốc ǵ cho thầy trước khi
nhổ! tôi chỉ thấy anh đưa kềm vào và nhổ
cái răng ra rất nhanh.
- Xin lỗi, hồi năy
tôi luưnh quưnh quá, quên luôn chuyện chích thuốc tê cho thầy.
Tôi chưa bao giờ sợ như vậy, chắc là thầy
đau lắm. Nhưng tôi vẫn
c̣n một ống thuốc tê nữa. May mà tôi đem theo hai ống.
Đức nghe anh ta nói
mà ḷng dỡ khóc dỡ cười, và nghĩ thầy cũng
hay thật, bị nhổ răng không có thuốc tê, lại
bị nhổ chiếc răng không đau mà không rên la một
tiếng…
Vừa bước
đến pḥng giam th́ cửa đă mở sẳn, vị
bác sĩ bước đến:
- Xin lỗi thầy, hồi
năy con sợ quá nên không c̣n tin thần để nhận
định, xin thầy cho con xem lại.
- Được rồi,
thầy hiểu mà.
Sau khi xem xét lại thật
kỹ lưỡng cho thầy, quả thật vị bác sĩ
đă nhổ mất chiếc răng không đau, bây giờ
th́ phải làm lại lần nữa với sự cẩn
thận không thua kém ǵ đă làm cho ông trại trưởng.
Xong xuôi mọi người
ngồi lại tṛ chuyện với thầy thêm nữa giờ,
rồi chia tay ra về.
Đức hú hồn: Mọi
chuyện đă trôi qua êm đẹp, nhưng câu chuyện
“nhổ răng không đau" không bao giờ phai nḥa trong
kư ức….
*
* *
Bài này được viết
lên sau khi nhận được tin Sư bà Linh Sơn vừa
mới viên tịch tại chùa Linh Sơn, Nha Trang.
(1) Q. Đức là pháp
danh của một đệ tử đă quy y thầy Tuệ
Sĩ.
(2) người viết
tự đặt tên, v́ không muốn nêu tên họ thật lên
đây.
(3) Người viết
tự đặt tên, cũng không muốn nêu ra tên thật của
vị bác sĩ trẻ tuổi này, anh ta đang c̣n ở VN,
v́ có thể bị đảng và Nhà Nước hỏi
thăm sức khỏe về cái tội lén lút chữa
răng cho một vị tăng mà chúng đă gán cho cái tội
“mưu đồ phản quốc."