TRANG TRƯỚC

 

 

 

 

 

 

 

 

MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN THIỀN

05 Tháng Sáu

GIÁ TRỊ CỦA BỒ ĐỀ TÂM

Thời xưa, một vị trưởng lão đã du hành dọc theo con đường nông thôn, theo sau là một vị đệ tử mang những cái bị của ông ta. Khi họ đi bộ, họ đã nhìn thấy những thửa ruộng đang được cày trong khi những người nông dân và những con trâu đã quá mệt mỏi đến cùng cực. Vô số những con giun và côn trùng đã bị giết hại trong trong quá trình, và những con chim thì nhào xuống để ăn chúng. Điều này đã khiến cho người đệ tử tự nhủ với mình,

"Để sống còn thì khó làm sao. Tôi sẽ chuyên tâm với tất cả sức mạnh của tôi, để trở thành một vị Phật và cứu tất cả sinh vật này,"

Ngay lập tức vị Sư Phụ là một vị A La Hán có thể đọc được tâm người khác, ông quay lại và nói,

"Đưa ta những túi nặng này và ta sẽ đi sau con."

Người đệ tử không hiểu nhưng đã làm theo chỉ thị và đi đằng trước. Họ tiếp tục trên con đường của họ với sức nóng của mặt trời mang lại cho họ, bụi xoáy chung quanh họ, con đường dài vô tận ở đằng trước, người đệ tử càng thêm mệt mỏi hơn nữa. Không bao lâu anh ta nghĩ,

"Có quá nhiều chúng sanh hữu tình và có quá nhiều đau khổ, làm thế nào ta có thể cứu giúp tất cả chúng? Có lẽ ta chỉ nên cứu giúp chính mình ta thôi."

Ngay lập tức, vị Sư Phụ ở đằng sau anh ta nói,

"Ngừng lại. Bây giờ con mang những túi sách và đi sau ta."

Người đệ tử bối rối làm theo lời chỉ dạy, biết rằng anh không được hỏi những câu hỏi. Anh cầm túi sách lại và đi bộ đằng sau. Điều này được lập đi lập lại nhiều lần. Vị Sư Phụ đi đằng trước người đệ tử mang những túi sách, và rồi người đệ tử đi đằng trước vị Sư Phụ sách những túi sách, đi tới đi lui, cho đến khi họ dừng lại ăn trưa. Sau đó người đệ tử lấy can đảm và hỏi lý do tại sao. Vị Sư Phụ nói,

"Khi con đã có sự suy nghĩ cao qúi cứu giúp tất cả loài chúng sanh hữu tình, con đã có Bồ Đề tâm, tâm của vị Bồ Tát, và ta là Arhat phải đi đằng sau con. Nhưng ngay sau khi con có sự suy nghĩ ích kỷ, con không còn la Bồ Tát nữa, con mang túi sách cho ta."

 zen storiesMỖI NGAY MỘT CAU CHUYỆN THIỀN LƯU TRỮ

dieuphapTRANG CHINH

 

THE VALUE OF BODHICITTA

In days of yore, an older master was traveling along a country road, followed by a disciple carrying his bags. As they walked, they saw lands being plowed while farmers and oxen were strained to the utmost. Countless worms and insects were killed in the process, and birds were swooping to eat them. This led the disciple to wonder to himself,

"How hard it is to make a living. I will cultivate with all my strength, become a Buddha and save all these creatures."

Immediately the Master, an Arhat able to read the thoughts of others, turned around and said,

"Let me have those heavy bags and I will follow you."

The disciple was puzzled but did as instructed and walked in front. As they continued on their way with the hot sun bearing down on them, dust swirling all around them, the road stretching endlessly in front, the disciple grew more and more tired. It wasn't long before he thought to himself,

"There are so many sentient beings and there is so much suffering, how can I possibly help them all? Perhaps I should try to help myself only."

Immediately, the Master behind him said,

"Stop. Now you carry the bags and follow me."

The puzzled disciple did as told, knowing he was not supposed to ask questions. He took up the bags again and walked behind. This sequence repeated itself several times. The Master walked in front with the disciple carrying the bags, then the disciple in front with the Master carrying the bags, back and forth, until they stopped for lunch. Then the disciple gathered his courage and asked the reason why. The Master said,

"When you had exalted thoughts of saving all sentient beings, you had the Bodhi Mind, the mind of a Bodhisattva, and I as an Arhat had to follow you. But as soon as you had selfish thoughts, you were no longer a Bodhisattva, you had to carry my bags!"




 


 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

TRANG SAU