Truyện Ngắn

Tâm Ti`nh Paltalk

 

Tự Truyện của Minh Hạnh - 03/31/2003

 

 

Tôi được co’ cơ hội viết văn từ khi tôi được trao cho nhiệm vụ chuyển các bài giảng của Quí Chư Tôn Đức của lớp học Diệu Pháp, chuyển từ các băng giảng sang thành bản văn viết. Lớp học Diệu Pháp này được thiết lập trên internet mà người ta gọi là paltalk. 

 

Ngồi hồi tưởng lại thi` thấy rằng cuộc đời tôi đă được ưu đăi quá nhiều. Tôi sinh ra trong gia đi`nh 8 người con, mất một co`n lại 7.  Cha tôi uyên thâm kinh điển Phật Pháp, từ năm 75 khi chạy loạn sang đất Mỹ thi` người không đi làm vi` ngôn ngữ khác biệt, cha tôi co' tú tài Pháp, nên cũng rất bở ngỡ khi no'i tiếng Anh giọng Pháp, vi` thế nên cụ không đi làm, mà trông vào đàn con giúp đỡ và tiền già chi'nh phủ trợ cấp. Suốt ngày trên tay lúc nào cũng cầm cuổn kinh hay cuổn sách nghiên cứu Phật Pháp, co`n mẹ thi` không đọc kinh sách như cha, nhưng mẹ lại co' tín tâm với Tam Bảo, bà thường đi chùa vào cuối tuần để nghe thuyết pháp và lễ Phật.  Và co' lẽ từ hai do`ng máu đo' mà sanh ra tôi, một người co' tâm tín thành với Tam Bảo và thích nghiên cứu kinh điển Phật Pháp.

 

Ngay từ khi co' sự hiểu biết đôi chút, thi` tôi đă mang một tâm tư buồn, buồn vi` nhi`n thấy những người chung quanh mi`nh nghèo khổ cơ cực, bịnh hoạn thiếu thốn, trong tâm tôi luôn luôn nghe đâu đó câu hát "Đời là vạn ngày sầu, biết ti`m vui chốn nào" chỉ co' mười chữ đo' thôi mà tôi đă mang đi trọn cuộc đời.  Tôi đă rơi nước mắt nhiều lần mỗi khi gặp những người tàn tật, khổ cực trên đường phố Sài go`n hồi trước năm 75, co' lần chồng tôi chở tôi đến một tiệm phở trên đường Vơ Tánh, Phú Nhuận (khi đo' tôi mới 20 tuổi), khi vào tiệm thấy các em bé thân thể gầy g̣, ốm yếu, thiếu ăn, có đứa bị tật đôi chân đi không được lê lết trên nền đất.  Tôi đă khóc và khóc thật nhiều trước bao cặp mắt ngạc nhiên của khách hàng đang ăn phở chung quanh, tôi đă ăn không vô, tôi đă nuốt không trôi khi thấy mấy đứa trẻ tội nghiệp đó, cuối cùng chồng tôi phải dẫn tôi về và kêu mấy em nhỏ đó lại ăn giùm hai tô phở mà chúng tôi chưa hề đụng đũa vào. Sau lần đó là chồng tôi không bao giờ chở tôi lại quán phở đó nữa mà chở  tôi đến những tiệm phở sang trọng hơn, có cửa đóng ki'n và có người gác cửa, để ngăn chặn những trẻ em nghèo khổ không cho vào làm phiền khách hàng, nhưng tôi vẫn không bao giờ quên được hi`nh ảnh các trẻ em nghèo đói cơ cực đó.

 

Và rồi tôi được hun đúc tinh thần xả tài từ cha từ mẹ, ông bà nuôi những trẻ em thiếu ti`nh thương cha mẹ, không phương tiện học hành, và những gia đi`nh đông con không đủ ăn ở trong xóm, thi` mỗi đầu tháng đều được ông bà chia gạo và giúp đỡ tiền bạc. Tôi đă được thấm nhuần tinh thần xả tài đó trong tôi, nay hồi tưởng lại tôi vô cùng cảm tạ ơn đức của cha mẹ, người đă dùng thân giáo để giáo huấn anh chị em chúng tôi.

 

Cũng từ tủ sách kinh của cha, tôi mượn về và miệt mài đọc, miệt mài nghiên cứu, và những giáo ly' Phật Pháp đă thấm nhuần trong tôi.  Tôi tự đọc, tự hiểu không Thầy chỉ dạy, Thầy của tôi là những cuốn kinh sách của cha, Thầy của tôi là người cha hiền từ, những khi tôi đọc đến đoạn nào không hiểu thi` điện thoại đến hỏi cha, và cha tôi từ tốn giảng dạy.

 

Rồi sau đó máy móc điện toán tối tân được cập nhập, những trang web Phật Giáo ra đời, và trang web Phật Giáo đầu tiên tôi được đọc là trang web Budsas của tiến sĩ Bi`nh Anson, lúc bấy giờ  trang web này cũng mới ra đời nên bài vở không có nhiều như bây giờ, do đó tôi đă có nhiều thời gian để đọc và nghiên cứu, tôi đă đọc hết tất cả các bài vở mà ông đưa vào, một ngày 8 tiếng, một tuần 5 ngày, tôi đă vùi đầu vào trang web Budsas, tôi đọc hết nhẵn, đọc không chừa một chữ.  Sau thi` có thêm trang web Thư Viện Hoa Sen, và trang web Quảng Đức, vi` là thời gian mới thành lập nên trang nào cũng  ít bài vở, vi` thế mà tôi đă có thời gian đọc rất nhiều các bài vở trong các trang web đó.

 

Rồi cũng do hệ thống điện toán kỹ thuật tinh tiến tôi lại được biết thêm một chương tri`nh mới chuyển đạt những giáo pháp của Đức Từ Phụ, đó là chương tri`nh paltalk. Thế là tôi to` mo` ti`m kiếm cách đăng ky' để vào nghe cho biết. Và chương tri`nh đầu tiên tôi vào là Vietbuddhism, rồi từ những sự hiểu biết tôi có được từ kinh sách, tôi đă được học hỏi thêm từ lời giảng dạy của Thầy chủ tri`, Thầy là người Thầy đầu tiên tôi được thụ huấn Phật Pháp trực tiếp trong đời,tại nơi đây tôi đă được thấm nhần hạnh Bồ Tát, và Giáo Ly' Ba La Mật của Đức Từ Phụ do Thầy chuyển đạt,Thầy với lo`ng từ bi quảng đại, với tâm nguyện cứu độ chúng sanh của Thầy, đă làm tôi vô cùng xúc cảm và tôn ki'nh Thầy.  Và cũng từ lớp học Phật Pháp này tôi phải bước chân ra đi mang theo nỗi niềm riêng, sang đến Vạn Hạnh Online tôi dừng chân một thời gian rồi cũng chán, tôi lại qua Thảo Luận Phật Pháp Online, nơi đây cũng chỉ giữ chân tôi một thời gian ngắn. Và cơn gió paltalk lại thổi tôi đến với lớp Diệu Pháp.

 

Tại lớp học Diệu Pháp tôi được may mắn nghe giảng kinh Pháp Cú trọn một năm, trọn bộ kinh Pháp Cú gồm 423 câu kệ ngôn.  Tới khi này tâm tôi mới bừng tỉnh, thi` ra là kinh điển từ hồi nào tới giờ mi`nh đọc và nghiên cứu chỉ là những gi` đẹp nhất, những gi` ly' tưởng nhất, và nếu như khi gặp sóng gió, gặp những đụng chạm mà mi`nh không đem ra áp dụng vào th́ cũng như người không biết gi` đến giáo Pháp của Đức Từ Phụ.  Tôi bắt đầu sợ, sợ cho cái tôi quá lớn, và cái ngă của tôi muốn ngă gục, tôi muốn đầu hàng tất cả để lui về với thế giới kinh điển mà tôi đang có, để miệt mài đọc, để miệt mài nghiên cứu.  Ở nơi đó chỉ có những gio`ng chữ được viết lại những lời giảng của Đức Phật thật là hiền ḥa và chân thật. Ở nơi đó tâm tôi không bị giao động bởi không có ma vương quấy phá, và tôi mặc sức nghiền ngẫm giáo ly' của Ngài.

 

Thượng Tọa chủ tŕ, một người mà tôi vô cùng mang ơn và vô cùng kính quí, Thầy đă từ bi và kiên nhẫn để dẫn dắt tôi ra khỏi cơn thất vọng khi gặp những nghiệp chướng, đă bao lần tôi muốn cuốn mi`nh vào trong vỏ ốc của tôi, nhưng Thầy đều lôi tôi ra khỏi vỏ ốc đó bằng những lời khuyên nhủ, và khuyết khích khi tôi muốn nản lo`ng, Thầy thường nhắc nhở tôi:  "mi`nh phải đương đầu với thử thách thi` mới trưởng thành được, co`n nếu mi`nh trốn tránh thi` chẳng lẽ suốt đời mi`nh trốn tránh những thử thách sao, và sẽ không bao giờ trưởng thành". Từ những lời dậy dỗ đó tôi lại chui mi`nh ra khỏi vỏ ốc và đưa tấm thân bé nhỏ để gánh chịu những đo`n của ma vương quấy phá, và tôi biết rằng hễ ai có tâm thành muốn tu tập thi` luôn luôn bị ma vương đến phá nhiễu để mi`nh phải bỏ cuộc, tôi được biết như vậy là do Thầy chủ tri` luôn luôn nói với tôi câu này khi tôi bị đả kích từ những quấy phá của những kẻ ác tâm.

 

Thưa Thầy, con luôn luôn biết ơn và tôn kính Thầy, Thầy là người cha lành, Thầy luôn luôn đem ánh sáng từ bi đến cho con, Thầy đă và đang dẫn dắt con đi trên con đường giác ngộ giải thoát, với tâm ti`nh bé nhỏ của con, con chỉ biết gửi đến Thầy với tất cả niềm biết ơn sâu xa của con.

 

Và với những bạn huynh đệ trong lớp học Diệu Pháp của paltalk, tôi xin gửi đến quí vị niềm tâm sự của một người đang đi ti`m kiếm cho riêng mi`nh một ly' tưởng để phục sự Phật Pháp.

 

Và câu hát mà vẫn măi măi vang trong đầu tôi là " đời là vạn ngày sầu, biết ti`m vui chốn nào" vẫn c̣n vang lên trong tôi măi măi.........



Phật tử Minh Hạnh.
03/31/2003

 

   Trở Lại Trang Truyện Ngắn

Trở Lại Trang Pháp Đàm