......... | . |
LAUGHTER, THE
BEST MEDICINE
NỤ CƯỜI LÀ LIỀU THUỐC BỔ
Con người từ khi mới sanh ra đă cất tiếng khóc chào đời,
không hiểu rằng tiếng khóc đó là mừng vi` được ra đời hay vi` tủi thân là đă
không được giải thoát về nơi bất sinh, mà phải sinh vào cuộc đời trăm đắng
ngàn cay này. Mà thật vậy trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta đă phải đương
đầu với bao đau khổ, oan ức, buồn tủi, giận hờn vi` những ganh tỵ, đố kỵ lẫn
nhau, hoặc thương cảm vi` trái ngang. Muốn sống một mi`nh để lánh xa những
phiền lụy đầy nước mắt đó nhưng nào ai làm được. Cho nên hôm nay ban biên tập
xin được xây dựng cho chúng ta một nụ cười, vi` nụ cười là liều thuốc bổ, cho
dù đôi khi tiếng cười cũng có thể là một tiếng khóc khô không lệ. Xin tất cả
những ai có cùng tâm trạng của kẻ tạo nên trang truyện cười này, thi` hăy cho
nhau những nụ cười do qúi vị sưu tập và gửi về ban biên tập của Dieuphap.com
để chia sẻ với đại chúng. Xin thành kính tri ân. Xin vui lo`ng gửi tới Phật tử
Minh
Hạnh ---o0o---
1
English
Because I'm Here
An old monk was sweeping the yard in a monastery under the
scorching sun. Another monk passed by and asked him, "How old are you?"
The old monk replied, "I'm seventy-seven." "You are so old! Why
are you still working so hard here?" "Well, because I'm here." "But
why are you working under the scorching sun?" "Because the sun is
there."
|
1.
Việt dịch: Minh Hạnh
Bởi v́ tôi ở
đây Một vị Sư già đang quét lá tại khuôn viên của một tu viện dưới
ánh nắng gay gắt của mặt trời. Một vị Sư khác đi ngang qua và hỏi vị Sư
già, "Ngài bao nhiêu tuổi?" Vị Sư già trả lời, "Tôi 77 tuổi." "Ngài
quá lớn tuổi! tại sao Ngài c̣n làm việc cực nhọc ở đây?" "Bởi v́ tôi ở
đây." "Nhưng tại sao Ngài lại làm việc dưới ánh nắng gay gắt?" "Bởi
v́ mặt trời ở tại đó."
|
2. POVERTY
One day a
father of a very wealthy family took his son on a trip to the country with
the firm purpose of showing his son how poor people live. They spent a
couple of days and nights on the farm of what would be considered a very
poor family. On their return from their trip, the father asked his son,
"How was the trip?" " It was great, Dad." "Did you see how poor
people live?" the father asked. "Oh yeah," said the son. "So, tell
me, what did you learn from the trip?" asked the father. The son
answered: "I saw that we have one dog and they had four. We have a pool
that reaches to the middle of our garden and they have a creek that has no
end. We have imported lanterns in our garden and they have the stars at
night. Our patio reaches to the front yard and they have the whole
horizon. We have a small piece of land to live on and they have fields
that go beyond our sight. We have servants who serve us, but they serve
others. We buy our food, but they grow theirs. We have walls around our
property to protect us, they have friends to protect them." The boy's
father was speechless. Then his son added, "Thanks, Dad, for showing me
how poor we are." |
2.
Sự nghèo nàn Một ngày nọ người cha trong một gia đ́nh giàu có đă
đưa người con trai của ḿnh đi du lịch về làng quê với mục đích cho người
con nh́n thấy đời sống của những người nghèo như thế nào. Họ đă sống
một ngày và một đêm tại một nông trại mà được coi là một gia đ́nh nghèo
nhất. Trên đường trở về, người cha hỏi người con, "chuyến du ngoạn như
thế nào?" " Thật là vĩ đại, thưa Ba." "Con đă thấy những người
nghèo họ sống như thế nào? Người cha hỏi. "oh, dạ có" người con trả
lời "Vậy hăy nói cho cha con đă học được ǵ từ cuộc du ngoạn?" người
cha hỏi. Người con trả lời: "Con đă thấy chúng ta có một con chó và họ
đă có bốn. Chúng ta có một hồ bơi trải ra tới giữa vườn của chúng ta và họ
có một nhánh sông bất tận. Chúng ta có những đèn lồng nhập cảng tại vườn
của chúng ta và họ có nhiều ngôi sao vào ban đêm. Hàng hiên của chúng ta
trải ra tới sân trước và họ th́ có cả một vùng trời. Chúng ta có một miếng
đất nhỏ để sinh sống và họ có nhiều cánh đồng mà chúng ta thấy bao la bát
ngát . Chúng ta có nhiều người hầu để phục vụ chúng ta, nhưng họ th́ phục
vụ những người khác. Chúng ta mua thực phẩm cho chúng ta, nhưng họ th́ tự
trồng trọt lấy. Chúng ta có những bức tường bao bọc chung quanh tài sản
của chúng ta để bảo vệ chúng ta, họ có nhiều bạn để bảo vệ họ. Người
cha đă không nói được lời nào Và rồi người con nói tiếp "Cám ơn Cha, đă
cho con thấy được chúng ta nghèo nàn như thế nào." |
3.
Nobody Told Me Anything
(as told by Master Sheng-Yen)
A disciple asked his Dharma
Master: "How can I calm my mind?" The master said, "I am too busy to
talk to you right now. Why not consult your First Dharma Brother?" He
did as he was told and asked the same question. The First Dharma
Brother said, "I have a headache. I can't talk now. Why not talk to Second
Dharma Brother?" But the Second Dharma Brother said, "I have a stomach
ache, why don't you just go and talk to our Dharma Master?" So he went
back to his master and complained, "Nobody told me anything. Nobody gave
me any answers." But the master said to him reprovingly, "You really
are a stupid fool. Everybody has been giving you the answer." Because
of this, the disciple reached enlightenment. |
3.
Không ai nói với tôi ǵ hết
Một đệ tử
hỏi Thầy của ḿnh: "Làm thế nào để tâm của con được an lạc?" Người Thầy
trả lời, "Tôi th́ quá bận rộn không thể nói với con ngay bây giờ được. Tại
sao con không đến gặp huynh trưởng của con?" Người đệ tử đă đến gặp và
hỏi câu hỏi trên. Người huynh trưởng trả lời, "Tôi đang nhức đầu. Tôi
không thể nói chuyện được. Tại sao không đến gặp người huynh trưởng kế
tiếp để hỏi và người huynh trưởng kế tiếp trả lời, "Tôi đang đau bụng,
sao không đến gặp Thầy của chúng ta để hỏi?" Và rồi người đệ tử này trở
lại gặp vị Thầy và phàn nàn, "Không ai nói ǵ hết. Không ai cho tôi câu
trả lời." Nhưng vị Thầy đă quở trách anh ta, "Con thật là ngu đần. Mọi
người đă cho con câu trả lời rồi." Do câu quở trách này của Thầy mà
người đệ tử đă giác ngộ. |
4.
A SIMPLE
QUESTION
Once there was a monk who was an expert on the Diamond
Sutra, and as books were very valuable in his day, he carried the only
copy in his part of the world on his back. He was widely sought after for
his readings and insight into the Diamond Sutra, and very successful at
propounding its profundities to not only monks and masters but to the lay
people as well. Thus the people of that region came to know of the Diamond
Sutra, and as the monk was traveling on a mountain road, he came upon an
old woman selling tea and cakes. The hungry monk would have loved to
refresh himself, but alas, he had no money. He told the old woman, "I
have upon my back a treasure beyond knowing -- the Diamond Sutra. If you
will give me some tea and cakes, I will tell you of this great treasure of
knowledge." The old woman knew something of the Diamond Sutra herself,
and proposed her own bargain. She said, "Oh learned monk, if you will
answer a simple question, I will give you tea and cakes." To this the
monk readily agreed. The woman then said, "When you eat these cakes, are
you eating with the mind of the past, the mind of the present or the mind
of the future?" No answer occurred to the monk, so he took the pack
from his back and got out the text of the Diamond Sutra, hoping he could
find the answer. As he studied and pondered, the day grew late and the old
woman packed up her things to go home for the day. "You are a foolish
monk indeed," said the old woman as she left the hungry monk in his
quandary. "You eat the tea and cakes with your mouth."
|
4.
Câu hỏi đơn
giản
Ngày xưa có một vị Tăng sĩ là một người rất thành thạo về
kinh Kim Cương, và thời đó kinh sách rất hiếm hoi, Vị Tăng sĩ mang trên
lưng chỉ một bản sao chép duy nhất phần ḿnh của thế gian trên lưng. Vị
Tăng sĩ là một người được biết đến khi ông có sự hiểu nhiều và thấu triệt
trong kinh Kim Cang, và rất thành công tại những đề xuất một cách uyên bác
không những chỉ trong hàng Tăng sĩ và các vị Thầy mà ngay cả những người
cư sĩ cũng biết đến ông. Thật vậy người ta đă tới để được biết về kinh Kim
Cang, và là một vị Tăng sĩ du hành trên một con đường trên núi, ông tới
nơi một quán hàng do một bà lăo bán bánh và nước trà. Vị Tăng sĩ đói
bụng, ông muốn nghỉ ngơi và bồi dưỡng thân thể, nhưng than ôi, ông không
có tiền. Vị Tăng sĩ nói với bà lăo, "Tôi có ở đàng sau lưng cả một kho
tàng hiểu biết - Kinh Kim Cang. Nếu bà cho tôi một ít trà và bánh, tôi sẽ
nói cho bà nghe về sự ích lợi to lớn của kho tàng hiểu biết này. Bà lăo
già biết một ít về kinh Kim Cang, và đưa ra một đề nghị. Bà nói. "Oh,
này vị Tăng sĩ uyên bác ơi, nếu Ngài trả lời một câu hỏi đơn giản của tôi,
tôi sẽ cúng dường Ngài trà và bánh." Vị Tăng sĩ này sẵn sàng bằng
ḷng. Bà lăo hỏi. "Khi Ngài ăn những miếng bánh này, Ngài ăn với cái
tâm ở quá khứ, cái tâm ở hiện tại hay cái tâm ở tương lai?" Vị Tăng sĩ
không biết câu trả lời, do đó ông đă lấy từ trong túi sách ở sau lưng và
lôi ra phần nói về kinh Kim Cang, với hy vọng sẽ t́m ra câu trả lời. Ông
đă nghiên cứu và suy nghĩ, một ngày trôi qua bà lăo già thu dọn đồ đạc để
trở về nhà. "Ngài là một Tăng sĩ xuẩn ngốc" bà lăo nói với vị Tăng sĩ
khi bà chuẩn bị đi về. "Ngài ăn bánh và trà với miệng của Ngài."
|
5.
You Are Also
Correct
Two monks who came out of a lecture by their master
went on a hot debate regarding what they heard during the lecture. Each of
them insited that his understanding was the correct one. To settle the
dispute, they went to see the master for a judgement. After hearing
the argument put forth by the first monk, the master said, "You are
correct!" The monk was overjoy. Casting a winner's glance at his friend,
he left the room. The second monk was upset and started to pour out
what he thought to the master. After he finished, the master looked at him
and said, "You are correct, too." Hearing this, the second monk brightened
up and went away. A third monk who was also in the room was greatly
puzzled by what he saw. He said to the master, "I am confused, master!
Their positions regarding the issue are completely opposite. They can't be
both right! How could you say that they are both correct?" The master
smiled as he looked into the eyes of this third monk, "You are also
correct!"
|
5.
Con cũng đúng luôn
Sau khi nghe Thầy
giảng, hai người Tăng sĩ đă tranh luận sôi nổi về điều mà họ đă nghe trong
suốt buổi thuyết pháp. Người nào cũng nói rằng ḿnh hiểu đúng. Để giải
quyết vấn đề tranh luận này, họ đă đến gặp vị Thầy. Sau khi nghe lời
hùng biện của vị Tăng sĩ thứ nhất, người Thầy nói, " Con đúng". Đưa mắt
nh́n bạn một cách chiến thắng, ông ta đi ra khỏi pḥng. Vị Tăng sĩ thứ hai
rất bực tức và bắt đầu trút ra những ǵ ḿnh nghĩ với vị Thầy. Sau khi vị
Tăng sĩ thứ hai dứt lời, vị Thầy nh́n ông ta và nói, "Con cũng đúng." Nghe
như vậy người Tăng sĩ thứ hai mừng rỡ và bỏ đi ra. Vị Tăng sĩ thứ ba là
người cũng có mặt trong pḥng rất ngạc nhiên bởi những ǵ ông chứng kiến.
Ông nói với vị Thầy," thưa Ngài, con thấy bối rối! Những y' kiến họ đưa ra
ḥan toàn trái ngược nhau. Th́ không thể nào cả hai đều đúng! Tại sao Ngài
lại nói là cả hai đều đúng?" Vị Thầy nh́n vào mắt của vị Tăng sĩ thứ ba
và cười, "Con cũng đúng luôn!" |
6.
Walking on water
Three monks decided
to practice meditation together. They sat by the side of a lake and closed
their eyes in concentration. Then suddenly, the first one stood up and
said, "I forgot my mat." He stepped miraculously onto the water in front
of him and walked across the lake to their hut on the other side. When
he returned, the second monk stood up and said, "I forgot to put my other
underwear to dry." He too walked calmly across the water and returned the
same way. The third monk watched the first two carefully in what he
decided must be the test of his own abilities. "Is your learning so
superior to mine? I too can match any feat you two can perform," he
declared loudly and rushed to the water's edge to walk across it. He
promptly fell into the deep water. Undeterred, the yogi climbed out of
the water and tried again, only to sink into the water. Yet again he
climbed out and yet again he tried, each time sinking into the water. This
went on for some time as the other two monks watched. After a while,
the second monk turned to the first and said, "Do you think we should tell
him where the stones are?" |
6.
Đi trên nước
Ba người Tăng sĩ đồng y'
thực tập thiền chung. Họ ngồi bên bờ hồ và nhắm mắt lại trong thiền định.
Th́nh ĺnh, vị thứ nhất đứng dậy và nói: Tôi bỏ quên cái chiếu." Ông bước
trên mặt nước ở phía trước ông như một phép lạ, và đi xuyên qua hồ nước để
đến am thất ở phía kia mặt hồ. Khi ông trở lại, người Tăng sĩ thứ hai
đứng dậy và nói, "Tôi quên không để quần áo trong cho khô." Ông bước nhẹ
nhàng trên mặt nước qua phía bên kia và trở về cũng trên lối đó. Vị
Tăng sĩ thứ ba chăm chú nh́n 2 vị kia cẩn thận trong khi quyết định phải
làm cái ǵ để thử năng lực của ḿnh.. --“Mấy cái tṛ các ngài học được
có giỏi hơn tôi không? Tôi cũng có thể làm được bất cứ cái ǵ mà hai ông
làm được." Ông ta tuyên bố rùm beng và hối hả chạy lại bờ sông để đi
qua phía bên kia. Ông ta hụt chân rơi liền xuống chỗ nước sâu. Không
nao núng, vị hành giả trèo ra khỏi nước và làm lại lần nữa, mà vẫn bị ch́m
xuống dưới nước. Một lần nữa ông lại trèo lên và lại cố gắng làm thử nữa,
lần nào cũng bị ch́m xuống nước. Và cứ thế trong khi hai vị kia theo
dơi Một lúc lâu, vị Tăng sĩ thứ hai quay qua vị thứ nhất và nói, --
"Huynh có nghĩ chúng ta nên nói cho Thầy đó biết những viên đá ở đâu
không?" |
<
7.
Obedience
The master Bankei's talks
were attended not only by Zen students but by persons of all ranks and
sects. He never quoted sutras not indulged in scholastic dissertations.
Instead, his words were spoken directly from his heart to the hearts of
his listeners. His large audience angered a priest of the Nichiren
sect because the adherents had left to hear about Zen. The self-centered
Nichiren priest came to the temple, determined to have a debate with
Bankei. "Hey, Zen teacher!" he called out. "Wait a minute. Whoever
respects you will obey what you say, but a man like myself does not
respect you. Can you make me obey you?" "Come up beside me and I will
show you," said Bankei. Proudly the priest pushed his way through the
crowd to the teacher. Bankei smiled. "Come over to my left
side." The priest obeyed. "No," said Bankei, "we may talk better if
you are on the right side. Step over here." The priest proudly stepped
over to the right. "You see," observed Bankei, "you are obeying me and
I think you are a very gentle person. Now sit down and listen."
|
7.
Sự phục tùng Những buổi thuyết giảng của
thiền sư Bankei không những chỉ dành riêng cho các thiền sinh mà là cho
tất cả mọi người của mọi từng lớp mọi giai cấp trong xă hội. Ông không bao
giờ chứng dẫn kinh điển trong các đề tài văn học cao xa. Trái lại, những
lời nói của ông là nói ra trực tiếp từ đáy ḷng để truyền đến tâm hồn
người nghe. Phần lớn thính giả của ngài đă giận dữ một Thầy của phái
Nichiren có một môn đồ bỏ qua nghe thiền Zen. Thầy này đă tới chùa quyết
định có một cuột tranh luận với thiền sư Bankei. "Này, vị Giảng Sư
thiền!" ông ta kêu lớn. "Hăy chờ một phút. Ai đó tôn trọng ông sẽ nghe lời
những ǵ ông nói, nhưng một người như tôi th́ không tôn trọng ông. Ông có
thể nào làm tôi vâng lời ông không?" -"Tới gần bên cạnh tôi và tôi sẽ
chỉ cho bạn," Thiền Sư Bankei nói. Một cách kiêu hănh vị Thầy này đẩy đám
đông để dọn đường đi tới Thiền Sư. Thiền Sư Bankei mỉm cười. "Tới gần
phía bên tay trái tôi." Vị Thầy này vâng lời. - "không," Thiền Sư
Bankei nói, "chúng ta có thể nói chuyện hay hơn nếu bạn qua bên tay trái
tôi. Bước qua đây." Vị Thầy kiêu căng bước qua phía tay phải. - "Bạn
thấy không," Thiền Sư Bankei nh́n và nói "bạn đang vâng lời tôi và tôi
nghĩ bạn là một người rất lịch sự. Bây giờ ngồi xuống và lắng nghe."
|
___________
Tŕnh bày: Minh Hạnh & Thiện
Pháp
Cập nhật ngày:
01-31-2006
| |