Phương thức giảng dạy của
Đức Phật được mọi người biết
đến qua bài Pháp đầu tiên mà Đức Phật đă
thuyết giảng trong bài giảng tại vườn Lộc
Uyển, Benares, đó là phương thức của bốn
pháp Thánh Đế (Four Noble Truths). Đức Phật đă
tuyên bố rằng những chân đế này tóm tắt tất
cả thực chất kiến thức mà chúng ta cần lănh
hội trong cuộc hành tŕnh dẫn tới giác ngộ. Đức
Phật Ngài dậy rằng dấu chân voi, vi` lẽ rất
to lớn, nên chứa đựng được dấu
chân của tất cả các loài thú khác, tương tự
như vậy bốn pháp Thánh Đế, v́ lẽ rất
toàn diện, nên trong đó được chứa đựng
tất cả những lời giảng trọn vẹn và lợi
lạc. Tuy nhiên, trong khi rất nhiều người giảng
dậy Phật Pháp dành hết sự chú tâm tới việc
giải thích nội dung xác thực của bốn điều
chân đế (four truths), mà ít có ai cân nhắc đưa ra
ly' do tại sao những điều này được xưng
tụng là Thánh Đế (noble truths). Chỉ với sự
giải thích của chữ "Thánh" (noble) cũng đủ
cho chúng ta h́nh dung được tại sao Đức Phật
chọn lựa phương thức đặc sắc này để
giảng dạy, và cũng chính danh từ này đă cho chúng
ta lănh hội ngay được hương vị đặc
thù tỏa ra từ giáo pháp và từ con đường hành đạo
của Ngài.
Danh từ “Thánh” hay Ariya đă được
Đức Phật dùng để đặc biệt xưng
tụng cho một giới người, giới người
đó là đối tượng mà Ngài đă tạo ra trong
các bài giảng của Ngài. Trong bài thuyết pháp Đức
Phật đă chia loài người ra làm hai loại. Ở một
phía là những người phàm phu thất học, hay c̣n gọi
là người trần tục, họ là những người
mà mắt bị che phủ bởi bụi bặm của ô uế
vẩn đục và ảo tưởng. Ở phía kia là những
vị Thánh (ariyans) những người cao quí, những hàng
Thánh Đệ Tử. Những vị này đạt được
địa vị tôn quí không phải do sinh ra, không phải
do giai cấp trong xă hội, cũng không phải do giáo quyền
ban bố, mà chính là do từ nội tâm cao thượng của
qúi Ngài.
Hai loại người này không cách biệt
nhau bởi một giới hạn không thể vượt
qua được, mỗi loại người được
giam hăm trong một ngăn tầng kín đáo. Một chu tŕnh
tiến hóa có thể được nhận thức rơ bắt
đầu bằng sự chổi dậy từ tối tăm
u ám nhất của con người mù quáng do cạm bẫy
của ḷng tự cao tự đại và tự kiêu của
ḿnh, xuyên qua tiến tŕnh của con người mộc mạc
mà nơi đó hạt nhân của trí tuệ bắt đầu
nẩy mầm, và tiến xa thêm nữa xuyên qua giai tầng
trung dung của con người hiểu đạo, rồi đến
tiến tŕnh của một cá nhân hoàn hảo vượt hẳn
lên mức thang cao nhứt mà con người có thể phát
triển. Đây là vị A La Hán, một người được
giải thoát, một người đă thấm nhuần
tính chất thuần khiết của chân lư nên những sự
vẩn đục ô uế, phiền năo đă được
dập tắt, đă tiêu tan, và tan biến theo đó là sự
khổ đau do phiền năo.
Trong khi con đường đưa từ
bó buộc tới giải thoát, từ phàm phu tục tử
tới vị thánh, là con đường khó khăn gian khổ
bao gồm từng bước một hành đạo và từng
bước một tinh tấn, nó cũng không phải là một
con đường liên tục thuần nhất. Tinh tấn
có thể đạt được trong từng giai đoạn
riêng biệt, và tại một thời điểm đặc
biệt - thời điểm phân cách giữa ti`nh trạng
phàm phu và ti`nh trạng thánh thiện - thử thách được
vượt qua, không phải chỉ đơn giản bước
tới một bước khác, nhưng phải bằng cách
nhảy vọt, bằng cách nhảy từ phía bên này qua tới
bờ xa thẳm bên kia. Quyết định này phát triển
trong nội tâm của người hành tri`, bước tiến
nhảy vọt này đưa người hiểu đạo
từ cuộc đời trần tục tới khung trời
của vị Thánh, biểu hiện chính xác qua quá tri`nh diễn
đạt của bốn pháp Thánh Đế. Điều
này phơi bày cho chúng ta thấy rơ ly' do tại sao bốn
chân đế do Đức Phật chiêm nghiệm ra được
gọi là Thánh Đế. Những điều này là Thánh Đế
bởi vi` khi chúng ta thấu hiểu tường tận những
điều này, khi chúng ta nắm được cả ư nghĩa
thực tế lẫn hàm ư của chúng, là lúc chúng ta rời
bỏ được ti`nh trạng trần tục và đạt
đến ti`nh trạng của vị Thánh, được
đưa ra khỏi hàng hà sa số những khuôn mặt vô
h́nh để bước vào cộng đồng của những
vị Thánh Đệ Tử của Đức Thế Tôn được
kết hợp bởi quan niệm đơn thuần và tri
kiến vững chắc.
Trước khi thấm nhuần những
chân đế, dù chúng ta có được một tinh thần
thánh thiện, nhưng chúng ta vẫn chưa có một nền
tảng vững chắc. Chúng ta vẫn không chống chọi
được sự thoái hoá, chưa chắc chắn được
lời phán quyết, không thể không bị đánh ngă trong
cố gắng của chúng ta trên con đường đạo.
Tâm đạo của người trần thế thường
là tâm đạo mong manh. Tâm đạo này có thể được
sáng chói hoặc có thể bị lu mờ, chúng có thể nở
rộ hay héo tàn, và tương ứng với cường độ
mạnh yếu của tâm đạo mà chúng ta có thể vươn
lên hay gục xuống trong hành tŕnh của chúng ta xuyên qua chu
kỳ tầm đạo. Khi tâm đạo của chúng ta đầy
đủ chúng ta có thể vươn lên và sống trong cỏi
an lành của Chư Thiên; khi tâm đạo của chúng ta suy
giảm hoặc công đức của chúng ta cạn kiệt
chúng ta có thể bị chi`m đắm trở lại trong địa
ngục khổ đau.
Nhưng với sự thấm nhuần
của những chân đế chúng ta đă vượt qua vực
thẳm ngăn cách chúng ta với hàng ngũ của các vị
Thánh. Con mắt của Đạo Pháp đă mở, nhản
quan về chân đế đă cho thấy con đường
đưa tới mục tiêu cuối cùng nằm dưới
chân chúng ta và sự an lành vĩnh cửu đă hiện ra nơi
chân trời, mặc dù chiến thắng cuối cùng chưa
thật sự đạt được. Một vị
thánh như thế không thể nào lui về hàng ngũ của
thế tuc, không thể nào mất đi cái nhi`n về sự
thật đă từng lóe lên trong tri’ trước kia. Để
tiến về mục tiêu cuối cùng, tiêu diệt vô minh và
ái dục, có thể chậm mà cũng có thể nhanh, chuyện
này có thể xảy ra dễ dàng hay cũng có thể là kết
quả của một cuộc đấu tranh gian khổ.
Tuy nhiên phải mất bao lâu, với phương tiện
như thế nào mà người đó có thể tiến lên,
một viêc chắc chắn là: một vị đệ tử
như vậy đă từng thấy qua sự sáng chói của
bốn Thánh đế thi` không bao giờ lui bước trở
lại, không bao giờ có thể mất đi bản chất
của vị Thánh, và sẽ có căn cơ để đạt
tới quả vị cuối cùng của tầng Thánh A La
Hán trong tối đa là bảy đời sống.
Ly' do vi` sao sự thẩm thấu bốn
pháp Thánh Đế chuẩn nhận tính chất cao sang bất
biến la` do bốn phần việc mà các Thánh Đế đó
áp đặt vào chúng ta. Bằng cách nói những phần nhiệm
đó như sự thử thách trong đời sống của
chúng ta -- sự thử thách của những người đệ
tử của Đấng Giác Ngộ -- từ một điểm
nào của tiến tri`nh tu tập chúng ta ti`m thấy chính
mi`nh tại điểm bắt đầu, chúng ta có thể
dần dần tiến đến sự thâm nhập quả
vị Thánh không thể sai lầm
Chân đế thâm diệu thứ nhất,
chân đế thâm diệu về sự khổ,
(Dukkha-ariya-sacca, Khổ thánh đế) được
hiểu một cách tường tận: nhiệm vụ của
chúng ta là phải hiểu biết trọn vẹn. Một đặc
điểm của vị thánh là Ngài không trôi theo ḍng đời
một cách thiếu suy tưởng, nhưng cố gắng
nỗ lực lĩnh hội sự tồn tại từ
bên trong, như là chân thật và thấu triệt. Chúng ta cũng
vậy, nó thi` cần thiết cho đời sống tự
nhiên của chúng ta. Chúng ta phải cố gắng ti`m hiểu
sâu y' nghĩa của sự sống tồn tại, sự
hiện hữu của một bên là sự sanh và bên kia là tử,
và vấn đề nằm trong tất cả mọi đau
khổ mà chi tiết được giảng qua bài thuyết
giảng của Đức Phật
Chân đế thâm diệu thứ hai, đây
là chân đế thâm diệu về nguồn gốc hay nguyên
nhân của Đau Khổ (dukkha-samudaya-ariyasacca, Tập khổ
thánh đế) ám chỉ nhiệm vụ phải diệt
trừ. Một vị thánh là như vậy bởi v́ Ngài đă
được khai tâm quá tri`nh tiến triển của sự
diệt trừ những ô nhiễm tại gốc rễ của
sự khổ đau, và chúng ta cũng thế, nếu chúng
ta mong muốn đạt tới quả vị của một
vị thánh, chúng ta phải chuẩn bị cưỡng lại
mồi quyến rũ của ái dục. Trong khi đó sự
diệt trừ ái dục có thể chỉ đạt được
với sự thực hành xuyên qua trong đời sống của
chúng ta, mặc dù trong quá tri`nh diễn biến của đời
sống trần tục chúng ta có thể học hỏi và bởi
sự kiểm soát chính mi`nh có thể dần dần mất
đi sự ham muốn ái dục.
Chân đế thâm diệu thứ ba, sự
diệt khổ (dukkha-nirodha-ariyasacca, Diệt Khổ thánh đế),
ám chỉ nhiệm vụ của sự nhận biết. Mặc
dù Niết bàn, sự tận diệt đau khổ, chỉ
có thể một vị Thánh nhân nhận thức rơ , với
lo`ng tin chúng ta đặt để nơi đạo pháp như
đường lối chỉ đạo cho đời sống
chỉ dẫn chúng ta cái gi` chúng ta phải chọn lựa
như là nguyện vọng cuối cùng của chúng ta, như
là căn bản giá trị tối cần thiết sau cùng của
chúng ta. Một khi chúng ta đă hiểu được rằng
tất cả mọi vật trong thế giới, trở
thành không vĩnh cửu và mong manh, không bao giờ có thể
cho chúng ta một sự hài lo`ng toại nguyện hoàn toàn ,
chúng ta có thể sau đó nâng mục tiêu của chúng ta tới
yếu tố tuyệt đối, Niết Bàn Bất Tử,
và làm sự ao ướt đó trở thành trung tâm điểm
cái mà chúng ta hàng ngày chọn lọc và quan tâm.
Cuối cùng, chân đế thâm diệu
thứ tư, con đường dẫn đến sự
Diệt Khổ (dukkha-nirodha-gamini-patipada-ariya-sacca - Đạo
diệt khổ thánh đế) là Thánh đạo tám ngành
(chánh tri kiến, Chánh tư duy, Chánh ngữ, Chánh nghiệp,
Chánh mạng, Chánh tinh Tấn, Chánh niệm, Chánh định)
ấn định cho chúng ta phần việc dẫn tới
sự giác ngộ. Một vị thánh nhân đă đạt tới
ti`nh trạng vị thánh là do hành tri` Thánh đạo tám ngành
(bát chánh đạo), và trong khi đó là một vị thánh
nhân thi` chắc chắn không bao giờ trệch hướng
khỏi con đường đạo, Lời dậy của
Đức Phật cho chúng ta sự chỉ dẫn rơ ràng tỉ
mỉ rằng chúng ta cần bước đi con đường
đạo lên đến tột bậc trong mặt bằng
của vị thánh. Đây là con đường đưa tới
cái nhi`n, đưa tới nhận thức, dẫn tới sự
nhận thức cao hơn, giác ngộ và Niết bàn, hoàn thiện,
chu toàn đạt được của tính cao thượng.