TT Trí Siêu trả lời : Nam Mô Bổn Sư Thích Ca
Mâu Ni Phật, kính bạch Chư Tăng, thưa quí Phật
tử, vấn đề này nếu nói ra cũng dài lắm. Có một đoạn
kinh, một vị du sĩ hỏi , có phải chăng con
người tự chính ḿnh làm rồi chính ḿnh sẽ thọ
quả, Đức Phật dạy rằng không phải, chịu
quả, Đức Phật dạy cũng không phải
v.v...
Thưa quí vị, thật ra nếu
chúng ta luận trên phương diện pháp chân đế
càng rơ không phải cái ta làm, cái ta chịu trong tương
lai, không có của ta . Nhưng
ở đây chúng ta nói một cũng không được,
mà chúng ta nói hai cũng không được. Trái dừa
này của cây dừa mẹ, trái dừa đó đem đặt
xuống đất và nó mọc lên cây dừa con, cây dừa
thứ hai, chúng ta nói cây dừa thứ hai và cây dừa mẹ
khác nhau v́ chủng tử cũng không phải, nhưng mà nói
là một cũng không được, đâu có phải chẻ
cây dừa kia rồi đem đặt ở đây đâu, hay đem dời
cây dừa kia qua bên đây đâu.
Ở đây chỉ là một
nhân duyên kiến tạo, chính cái chủng tử đó trưởng thành do duyên, cũng
như trong quá khứ những tâm thiện, tâm bất thiện
do tư tâm sở đều hợp với các pháp đồng
sanh để tạo ra, gọi là nghiệp (kama), nghiệp
này nó đưa đến quả, th́ tâm quả này do duyên
mà sanh, tâm quả này với tâm tạo nghiệp kia, không phải
là một, nó theo một chuỗi dài tâm thức tiếp nối
nhau sanh diệt, th́ trong trường hợp chúng ta phải
hiểu lư vô ngă ở chỗ này, tâm trước và tâm sau
không phải là một, bởi v́ tâm trước đă diệt,
chúng ta cần phải hiểu không phải là một,
nhưng cũng không phải là hai thứ khác nhau , bởi v́
nếu không có duyên của tâm trước th́ tâm sau không có
sanh được, nếu không có duyên dị thời nghiệp,
do đó cho nên đặt trên phương diện lư vô ngă của
nhà Phật, chúng ta phải hiểu đó là nói lên t́nh trạng
của các pháp hữu vi theo thực
tính pháp có sự trợ duyên với nhau mà sanh ra, cái này có mới
sanh ra cái kia,
Giống như hai tảng
đá chúng ta đập vào nhau, do duyên xúc chạm như vậy,
lửa nó nẹt lên, nó phát sanh lên,
lửa đó không phải có sẵn ở trong cục
đá này hay cục đá kia, v́ va chạm mạnh của
hai cục đá mà phát sanh lên lửa thôi, chúng ta cũng nên
hiểu một cách ngắn gọn về ư nghĩa vô ngă ở
trong nhà Phật như vậy,
chớ không như thường ngày chúng ta nói chuyện,
chúng ta đều phủ nhận vấn đề :
"Tôi, ta , hay là ḿnh ", nếu mà chúng ta phủ nhận
cái từ ngữ đó, chúng ta không sử dụng cái từ
ngữ này, có lẽ không bao giờ chúng ta hiểu
được, và cái danh từ chúng ta sử dụng
như thế này "tự ḿnh làm, tự ḿnh chịu
", cái câu tự ḿnh đó ,
câu này hiểu theo nghĩa tục đế, nghĩa giả
lập, chúng ta chỉ nói cho nhau hiểu mà thôi, chúng tôi nói ra
quí vị hiểu, như vậy là đủ rồi, chứ
chúng ta không đặt vấn đề là " Sư nói
như vậy là sai", bởi v́ quí vị có biết tâm của
chúng tôi khi nói điều đó chúng tôi đang đề cập
đến tục đế hay chân đế, mà quí vị
có thể nói chúng tôi sai.
Khi quí vị hỏi lên như
vậy, chúng tôi biết rơ đây chỉ là câu hỏi mà quí vị
hỏi, có một vài trường hợp quí vị hỏi
để được nghe giải thích thêm, chúng ta hỏi
để mà cật vấn thôi, thật sự ra ở đây có lẽ trong rơom
của chúng ta, nếu như quí vị đă hiểu
được cái lư vô ngă, như vậy không phải nói nữa,
quí vị đă nói lên được tiếng vô ngă, quí vị đă biết rằng chúng tôi sử
dụng những chữ: " tự làm, tự chịu
", để chỉ cho cá
nhân này , nghĩa là danh uẩn nội phần, chứ không
phải danh uẩn ngoại phần, bây giờ quí vị
xem quí vị có hiểu được hay không, nếu
như không dùng tiếng : " tự ḿnh " quí vị có hiểu được
không, bởi v́ cá nhân danh uẩn này tức tâm diễn tiến
theo lộ tŕnh có tâm đổng lực, cái tâm đổng lực
nội phần đó nó tác thành thiện nghiệp, hoặc
ác nghiệp, th́ thiện nghiệp hay ác nghiệp sẽ lên
quả và trong tương lai bằng
cách dị thời nghiệp
duyên tâm quả.
Dị thời nghiệp duyên
tâm quả đó không phải khác, mà chính do chủng tử dị thời
nghiệp duyên của tâm thiện hay tâm bất thiện tạo
nên, ư nghĩa đó muốn nói chuyện với nhau để
cho hiểu và giúp nhau trong việc tu tập, chúng ta phải dùng thành ngữ
thông thường, chúng ta thường dùng " tự ḿnh
làm, tự ḿnh chịu ", nói như vậy thôi, chớ thật
sự ra nói câu này giữa chúng tôi đang nói và quí vị
đang nghe cả hai bên đều
có thể hiểu được pháp vô ngă do các pháp, do duyên sanh và duyên diệt
như thế nào, khi chúng ta hiểu
rơ như vậy rồi chúng ta nên thông cảm với
nhau. Trong vấn
đề này chúng ta không có ǵ để mà thắc mắc nữa. Chúng tôi xin kết
thúc câu trả lời ở đây. Nam Mô
Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.